Giê-rê-mi 51 – VCB & NVI

Vietnamese Contemporary Bible

Giê-rê-mi 51:1-64

1Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:

“Này, Ta sẽ giục lòng kẻ hủy diệt tiến đánh Ba-by-lôn

và cả xứ người Canh-đê, để tiêu diệt nó.

2Dân ngoại quốc sẽ đến và sàng sảy nó,

thổi sạch nó như rơm rạ.

Trong ngày nó gặp hoạn nạn,

quân thù từ khắp nơi kéo đến vây đánh nó.

3Đừng để các xạ thủ kịp mặt áo giáp

hay kéo cung tên.

Đừng tha ai hết, cả những chiến sĩ giỏi!

Hãy để toàn quân của nó bị tuyệt diệt.

4Chúng sẽ ngã chết la liệt trên đất Ba-by-lôn

bị đâm chết giữa các đường phố.

5Vì Chúa Hằng Hữu Vạn Quân

không lìa bỏ Ít-ra-ên và Giu-đa.

Ngài vẫn là Đức Chúa Trời của họ,

dù đất nước họ đầy tội lỗi

nghịch với Đấng Thánh của Ít-ra-ên.”

6Hãy trốn khỏi Ba-by-lôn! Hãy chạy cho toàn mạng!

Đừng vì tội lỗi nó mà chịu chết lây!

Vì đây là thời kỳ báo ứng của Chúa;

Ngài sẽ hình phạt xứng đáng.

7Ba-by-lôn vốn là một cái chén vàng trong tay Chúa Hằng Hữu,

chén được làm để cho cả thế giới uống.

Các dân tộc đã uống rượu của Ba-by-lôn,

và khiến họ say điên cuồng.

8Nhưng Ba-by-lôn sẽ thình lình sụp đổ.

Hãy khóc than nó.

Cho nó thuốc men.

May ra nó có thể được chữa lành.

9Nếu có thể, chúng ta cũng cứu giúp nó,

nhưng bây giờ không có gì có thể cứu nó.

Hãy để nó đi; hãy lìa bỏ nó.

Mỗi người chúng ta hãy quay về quê hương xứ sở.

Vì sự đoán phạt nó lên đến tận trời;

cao đến nỗi không thể đo lường được.

10Chúa Hằng Hữu đã minh oan cho chúng ta.

Hãy đến, chúng ta hãy công bố tại Si-ôn

mọi việc mà Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời chúng ta đã làm.

11Hãy chuốt mũi tên cho nhọn!

Hãy đưa khiên lên cho cao!

Vì Chúa Hằng Hữu đã giục lòng các vua Mê-đi

thi hành kế hoạch tấn công và tiêu diệt Ba-by-lôn.

Đây là sự báo trả của Chúa,

báo trả cho Đền Thờ của Ngài.

12Hãy dựng cờ chống lại tường lũy Ba-by-lôn!

Hãy tăng cường lính canh, đặt thêm trạm gác.

Chuẩn bị phục kích,

vì Chúa Hằng Hữu đã hoàn tất chương trình của Ngài chống lại Ba-by-lôn.

13Ngươi là thành sống giữa các dòng sông,

là trung tâm giao thương lớn,

nhưng ngươi đã đến ngày tận số.

Dòng đời ngươi đã chấm dứt.

14Chúa Hằng Hữu Vạn Quân đã có lời thề

và lấy Danh Ngài mà thề rằng:

“Địch quân sẽ tràn ngập các thành ngươi

như hàng triệu cào cào cắn phá,

tiếng chúng reo hò chiến thắng vang dội khắp nơi.”

Bài Ngợi Ca Chúa Hằng Hữu

15Chúa Hằng Hữu sáng tạo địa cầu bởi quyền năng

và Ngài đã bảo tồn bằng sự khôn ngoan.

Với tri thức của chính Chúa,

Ngài đã giăng các tầng trời.

16Khi Chúa phán liền có tiếng sấm vang,

các tầng trời phủ đầy nước.

Ngài khiến mây dâng cao khắp đất.

Ngài sai chớp nhoáng, mưa,

và gió bão ra từ kho tàng của Ngài.

17Mọi người đều vô tri, vô giác, không một chút khôn ngoan!

Người thợ bạc bị các thần tượng mình sỉ nhục,

vì việc tạo hình tượng chỉ là lừa dối.

Tượng không có chút hơi thở hay quyền năng.

18Tượng không có giá trị; là vật bị chế giễu!

Đến ngày đoán phạt, tất cả chúng sẽ bị tiêu diệt.

19Nhưng Đức Chúa Trời của Gia-cốp không phải là tượng!

Vì Ngài là Đấng Sáng Tạo vạn vật

và dựng nước Ít-ra-ên của Ngài.

Danh Ngài là Chúa Hằng Hữu Vạn Quân!

Cơn Trừng Phạt Lớn của Ba-by-lôn

20“Ngươi51:20 Sy-ru là lưỡi rìu và vũ khí chiến trận của Ta,”

Chúa Hằng Hữu phán.

“Ta sẽ dùng ngươi để đập tan các nước

và tiêu diệt nhiều vương quốc.

21Ta sẽ dùng ngươi chà nát các quân đội—

tiêu diệt ngựa và lính kỵ,

chiến xa, và người lái xe.

22Ta sẽ dùng ngươi hình phạt51:22 Ctd bẻ nát đàn ông và phụ nữ,

người già và trẻ nhỏ,

các thanh niên và thiếu nữ.

23Ta sẽ phân tán người chăn lẫn bầy gia súc,

nông dân lẫn trâu bò,

tướng lãnh lẫn quan chức.

24Ta sẽ báo trả Ba-by-lôn

và tất cả người Canh-đê

vì các việc ác chúng đã làm

cho dân Ta tại Giê-ru-sa-lem,” Chúa Hằng Hữu phán vậy.

25“Này, hỡi núi hùng vĩ, là kẻ tiêu diệt các nước!

Ta chống lại ngươi,” Chúa Hằng Hữu phán.

“Ta sẽ giá tay đánh ngươi,

khiến ngươi lăn xuống từ vách núi.

Khi Ta hoàn thành,

ngươi sẽ bị cháy rụi.

26Ngươi sẽ điêu tàn mãi mãi.

Không ai dùng đá từ ngươi để xây nền hay làm đá góc nhà.

Ngươi sẽ bị quét sạch khỏi mặt đất,”

Chúa Hằng Hữu phán.

27Hãy giương cờ trong xứ.

Hãy thổi kèn khắp các nước!

Chuẩn bị các nước để chiến tranh với Ba-by-lôn.

Hãy triệu tập các đội quân A-ra-rát, Minh-ni, và Ách-kê-na.

Hãy cử một tướng chỉ huy,

và sai ngựa chiến ra trận như châu chấu!

28Hãy điều động đội quân từ các nước—

dẫn đầu bởi vua Mê-đi

và tất cả thủ lĩnh và quan cai trị51:28 Nt tất cả lãnh thổ trong vương quốc trong xứ đánh nó.

29Mặt đất run rẩy và quặn đau,

vì tất cả các ý định của Chúa Hằng Hữu về Ba-by-lôn sẽ được thực hiện.

Ba-by-lôn sẽ biến thành hoang mạc hoang vắng không còn một bóng người.

30Các chiến sĩ hùng mạnh của Ba-by-lôn ngừng chiến đấu.

Chúng rút vào trong chiến lũy, sức mạnh của họ không còn nữa.

Chúng trở nên như phụ nữ.

Nhà cửa chúng bị đốt sạch

và các then cổng thành đã bị bẻ gãy.

31Hết người đưa tin này đến người đưa tin khác

như sứ giả vội vàng báo lên vua

rằng thành trì của vua bị chiếm đoạt.

32Mọi ngõ ngách trốn chạy đều bị canh giữ.

Các đầm lầy bị thiêu cháy,

và quân lính đang trong tình trạng hoảng sợ.

33Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân,

Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán:

“Ba-by-lôn giống như lúa mì trên sân đập lúa,

vào kỳ đập lúa.

Không bao lâu nữa

mùa gặt sẽ bắt đầu.”

34“Vua Nê-bu-cát-nết-sa, nước Ba-by-lôn, đã ăn và nghiền nát chúng con

và uống cạn sức mạnh của chúng con.

Vua nuốt chửng chúng con như quái vật nuốt mồi,

làm cho bụng vua đầy của cải châu báu của chúng con.

Rồi vua ném chúng con ra khỏi thành mình.

35Xin khiến Ba-by-lôn đau như nó đã khiến chúng con đau,”

dân cư Si-ôn nói.

“Nguyện máu của chúng con đổ lại trên người Ba-by-lôn,”

Giê-ru-sa-lem nói.

Sự Báo Trả của Chúa Hằng Hữu trên Ba-by-lôn

36Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán về Giê-ru-sa-lem:

“Ta sẽ biện hộ cho các con,

và Ta sẽ báo thù cho các con.

Ta sẽ làm cho sông nó khô

và các suối nó cạn,

37Ba-by-lôn sẽ trở thành một đống đổ nát,

thành hang chó rừng.

Nó sẽ thành chốn ghê rợn và bị khinh miệt,

là nơi không ai ở.

38Chúng cùng nhau rống như sư tử tơ.

Gầm gừ như sư tử con.

39Nhưng trong khi chúng nằm say túy lúy,

Ta sẽ dọn cho chúng một tiệc rượu khác.

Ta sẽ khiến chúng uống đến mê man bất tỉnh,

và chúng sẽ chẳng bao giờ thức dậy nữa,”

Chúa Hằng Hữu phán vậy.

40“Ta sẽ kéo chúng xuống

như chiên con đến hàng làm thịt,

như chiên đực và dê bị giết để cúng tế.

41Sê-sác đã bị sụp đổ—

Ba-by-lôn vĩ đại, thành được cả thế giới ca ngợi!

Bây giờ, nó đã trở thành chốn ghê tởm

giữa các nước.

42Biển đã tràn ngập Ba-by-lôn;

nhận chìm nó dưới các lượn sóng.

43Các thành nước Ba-by-lôn đều đổ nát;

như đồng hoang, như sa mạc,

không một người cư trú hay không ai bén mảng đến.

44Ta sẽ đoán phạt Bên, là thần của Ba-by-lôn,

và rứt ra khỏi miệng nó những con mồi nó đã cắn.

Các nước không còn kéo lên thờ phượng nó nữa.

Thành lũy Ba-by-lôn sẽ sụp đổ!”

Sứ Điệp về Người Lưu Đày

45“Hỡi dân Ta, hãy chạy khỏi Ba-by-lôn.

Hãy tự cứu mình! Hãy tránh khỏi cơn giận phừng phừng của Chúa Hằng Hữu.

46Nhưng đừng kinh hoảng; đừng sợ hãi

khi các con nghe tin đồn.

Vì tin đồn sẽ tiếp tục dồn dập hết năm này đến năm khác.

Bạo lực sẽ nổ ra khắp xứ,

lãnh đạo này sẽ chống nghịch lãnh đạo kia.

47Chắc chắn thời kỳ

Ta đoán phạt thành vĩ đại này và tất cả thần tượng của nó sẽ đến.

Cả nước sẽ bị nhục nhã,

xác chết đầy dẫy các đường phố.

48Rồi các tầng trời và đất sẽ vui mừng,

vì quân xuất phát từ phương bắc sẽ tấn công

và tiêu diệt Ba-by-lôn,” Chúa Hằng Hữu phán vậy.

49“Ba-by-lôn đã tàn sát dân tộc Ít-ra-ên

và các nước trên thế giới thế nào,

thì nay người Ba-by-lôn cũng bị tàn sát thế ấy.

50Hãy bước ra, hỡi những người thoát chết khỏi lưỡi gươm!

Đừng đứng đó mà xem—hãy trốn chạy khi còn có thể!

Hãy nhớ Chúa Hằng Hữu, dù ở tận vùng đất xa xôi,

và hãy nghĩ về nhà mình trong Giê-ru-sa-lem.”

51Dân chúng nói: “Nhưng chúng con xấu hổ,

chúng con bị sỉ nhục phải trùm mặt lại

vì Đền Thờ của Chúa Hằng Hữu

bị quân ngoại bang xâm phạm.”

52Chúa Hằng Hữu đáp: “Đúng vậy, nhưng sắp đến thời kỳ

Ta tiêu diệt các thần tượng Ba-by-lôn.

Khắp đất nước Ba-by-lôn

chỉ nghe tiếng rên la của các người bị thương tích.

53Dù Ba-by-lôn lừng lẫy tận trời,

dù cho thành lũy nó vô cùng kiên cố,

Ta cũng sai những kẻ tàn hại tiêu diệt nó.

Ta, Chúa Hằng Hữu đã phán vậy!”

Ba-by-lôn Hoàn Toàn Sụp Đổ

54“Hãy lắng nghe! Từ Ba-by-lôn có tiếng kêu la vang dội,

tiếng tàn phá khốc liệt từ đất của người Ba-by-lôn.

55Vì Chúa Hằng Hữu sẽ tàn phá Ba-by-lôn.

Chúa bắt nó câm miệng.

Các lượn sóng kẻ thù như nước lũ gào thét

át mất tiếng kêu của Ba-by-lôn.

56Kẻ hủy diệt tiến đánh Ba-by-lôn.

Các chiến sĩ cường bạo nó sẽ bị bắt,

các vũ khí của chúng nó sẽ bị bẻ gãy.

Vì Chúa Hằng Hữu là Đức Chúa Trời hình phạt công minh;

Ngài luôn báo trả xứng đáng.

57Ta sẽ làm cho các vua chúa và những người khôn ngoan say túy lúy,

cùng với các thủ lĩnh, quan chức, và binh lính.

Chúng sẽ ngủ một giấc dài

và không bao giờ tỉnh dậy!”

Vua là Chúa Hằng Hữu Vạn Quân phán vậy.

58Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân phán:

“Các thành lũy rộng thênh thang của Ba-by-lôn sẽ bị san bằng,

các cổng đồ sộ cao vút sẽ bị thiêu hủy.

Dân chúng kiệt sức mà chẳng được gì,

công khó của các dân chỉ dành cho lửa!”

Sứ Điệp của Giê-rê-mi Gửi cho Ba-by-lôn

59Tiên tri Giê-rê-mi gửi sứ điệp này cho một quan đại thần là Sê-ra-gia, con Nê-ri-gia, và cháu Ma-sê-gia, khi Sê-ra-gia đến Ba-by-lôn cùng Vua Sê-đê-kia, nước Giu-đa. Nhằm năm thứ tư triều Sê-đê-kia. 60Giê-rê-mi chép vào cuốn sách những lời tiên tri về sự suy vong của Ba-by-lôn—mọi lời đều được chép vào đây. 61Ông nói với Sê-ra-gia: “Khi ông đến Ba-by-lôn, hãy đọc lớn tiếng mọi lời trong cuộn sách này. 62Rồi cầu nguyện: ‘Lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài đã phán sẽ tiêu diệt Ba-by-lôn đến nỗi không còn một sinh vật nào sống sót. Nó sẽ bị bỏ hoang vĩnh viễn.’ 63Khi đọc xong cuộn sách này, ông hãy buộc sách vào một tảng đá và ném xuống Sông Ơ-phơ-rát. 64Rồi nói: ‘Cùng cách này, Ba-by-lôn cũng sẽ chìm như thế, chẳng bao giờ chỗi dậy, vì sự đoán phạt Ta đổ trên nó.’”

Lời của Giê-rê-mi đến đây là hết.

Nueva Versión Internacional

Jeremías 51:1-64

1Así dice el Señor:

«¡Miren! Voy a levantar un viento destructor

contra Babilonia y la gente de Leb Camay.51:1 Leb Camay es un criptograma que alude a Caldea, es decir, Babilonia.

2Enviaré contra Babilonia extranjeros que la lancen por los aires,

que la aviente como se avienta el trigo, hasta dejarla vacía.

En el día de su calamidad

la atacarán por todas partes.

3Que no tense el arquero su arco51:3 Que … arco. Frase de difícil traducción.

ni se vista la coraza.

No perdonen a sus jóvenes;

destruyan su ejército por completo.

4Caerán muertos en Babilonia;51:4 Lit. Caldea.

serán traspasados en las calles.

5Israel y Judá no han sido abandonados

por su Dios, el Señor de los Ejércitos,

aunque su tierra está llena de culpa,

delante del Santo de Israel.

6»¡Huyan de Babilonia!

¡Sálvese quien pueda!

No perezcan por causa de su iniquidad.

Porque ha llegado la hora de que el Señor tome venganza;

¡él le dará su merecido!

7En la mano del Señor Babilonia era una copa de oro

que embriagaba a toda la tierra.

Las naciones bebieron de su vino

y se enloquecieron.

8Pero de pronto Babilonia cayó hecha pedazos.

¡Giman por ella!

Traigan bálsamo para su dolor;

tal vez pueda ser curada.

9»“Quisimos curar a Babilonia,

pero no pudo ser sanada;

abandonémosla y regrese cada uno a su tierra,

porque llega su condena hasta los cielos;

¡se eleva hasta las nubes!”.

10»“¡El Señor nos ha vindicado!

Vengan, que en Sión daremos a conocer

lo que ha hecho el Señor nuestro Dios”.

11»¡Afilen las flechas!

¡Ármense con escudos!

El Señor ha incitado el espíritu de los reyes de los medos

para destruir a Babilonia.

Esta es la venganza del Señor,

la venganza por su Templo.

12¡Levanten el estandarte contra los muros de Babilonia!

¡Refuercen la guardia!

¡Pongan centinelas!

¡Preparen la emboscada!

El Señor cumplirá su propósito;

cumplirá su decreto contra los babilonios.

13Tú, que habitas junto a muchas aguas

y eres rica en tesoros,

has llegado a tu fin,

al final de tu existencia.

14El Señor de los Ejércitos ha jurado por sí mismo:

“Te llenaré de enemigos, como de langostas,

y lanzarán gritos de victoria sobre ti”.

15»Dios hizo la tierra con su poder,

afirmó el mundo con su sabiduría,

extendió los cielos con su inteligencia.

16Cuando él deja oír su voz, rugen las aguas en los cielos;

hace que se levanten las nubes desde los confines de la tierra.

Entre relámpagos desata la lluvia

y saca de sus depósitos al viento.

17»La humanidad es necia e ignorante;

todo orfebre se avergüenza de sus ídolos.

Sus imágenes son un engaño

y no hay en ellas aliento de vida.

18No valen nada, son objetos de burla;

cuando llegue el día del juicio serán destruidos.

19La porción de Jacob no es como aquellos,

porque él es el Creador de todas las cosas,

incluso el pueblo de su heredad.

Su nombre es el Señor de los Ejércitos.

20»Tú eres mi mazo, mi arma de guerra;

contigo destrozo naciones y reinos.

21Contigo destrozo jinetes y caballos;

contigo destrozo carros de guerra y sus conductores.

22Contigo destrozo hombres y mujeres;

contigo destrozo jóvenes y ancianos,

contigo destrozo jóvenes y doncellas.

23Contigo destrozo pastores y rebaños;

contigo destrozo agricultores y yuntas,

contigo destrozo gobernadores y oficiales.

24»Pero en presencia de ustedes daré su merecido a Babilonia y a todos sus habitantes por todo el mal que han hecho en Sión», afirma el Señor.

25«Estoy en contra tuya,

monte del exterminio,

que destruyes toda la tierra», afirma el Señor.

«Extenderé mi mano contra ti;

te haré rodar desde los peñascos

y te convertiré en monte quemado.

26No volverán a tomar de ti piedra angular,

ni piedra de cimiento,

porque para siempre quedarás desolada»,

afirma el Señor.

27«¡Levanten la bandera en la tierra!

¡Toquen la trompeta entre las naciones!

¡Convoquen contra ella

a los reinos de Ararat, Mini y Asquenaz!

¡Pongan al frente un general!

¡Que avancen los caballos cual plaga de langostas!

28¡Convoquen contra ella a las naciones,

a los reyes de Media,

sus gobernadores y oficiales!

¡Convoquen a todo su imperio!

29La tierra tiembla y se sacude;

se cumplen los planes del Señor contra Babilonia

al convertirla en un desierto desolado

donde nadie ha de habitar.

30Dejaron de combatir los guerreros de Babilonia;

se escondieron en las fortalezas.

Sus fuerzas se agotaron;

se volvieron unos cobardes.

Sus moradas fueron incendiadas

y destrozados sus cerrojos.

31Corre un emisario tras el otro;

un mensajero sigue a otro mensajero,

para anunciarle al rey de Babilonia

que toda la ciudad ha sido capturada.

32Los cruces de los ríos han sido ocupados

e incendiados los pantanos;

llenos de pánico quedaron los guerreros».

33Porque así dice el Señor de los Ejércitos, el Dios de Israel:

«La hija de Babilonia es como una parcela

en el momento en que se limpia el trigo;

¡ya le llega el tiempo de la cosecha!».

34«Nabucodonosor, el rey de Babilonia,

me devoró, me confundió;

me dejó como un jarro vacío.

Me tragó como un monstruo marino,

con mis delicias se ha llenado el estómago

para luego vomitarme.

35Dicen los habitantes de Sión:

“¡Que recaiga sobre Babilonia la violencia que me hizo!”.

Dice Jerusalén:

“¡Que nuestra sangre se derrame sobre los habitantes de Babilonia!”».

36Por eso, así dice el Señor:

«¡Mira! Voy a defender tu causa

y llevaré a cabo tu venganza;

voy a secar el agua de su mar

y dejaré secos sus manantiales.

37Babilonia se convertirá en un montón de ruinas,

en guarida de chacales,

en objeto de horror y de burla,

en un lugar sin habitantes.

38Todo su pueblo ruge como leones;

gruñe como cachorros de león.

39Cuando entre en calor,

serviré la bebida;

lo embriagaré para que se divierta.

Así dormirá un sueño eterno

del que ya no despertará»,

afirma el Señor.

40«Voy a llevarlo al matadero,

como si fueran corderos;

como carneros y chivos.

41»¡Cómo ha sido capturada Sesac!51:41 Sesac es un criptograma que alude a Babilonia.

¡Cómo ha sido conquistado el orgullo de toda la tierra!

Babilonia se ha convertido

en un horror para las naciones.

42El mar ha subido contra Babilonia;

agitadas olas la han cubierto.

43Desoladas han quedado sus ciudades:

como tierra desolada, como un desierto.

Nadie habita allí;

nadie pasa por ese lugar.

44Voy a castigar al dios Bel en Babilonia;

haré que vomite lo que se ha tragado.

Ya no acudirán a él las naciones

ni quedará en pie el muro de Babilonia.

45»¡Huye de ella, pueblo mío!

¡Salva tu vida!

¡Huye de mi ardiente ira!

46No desfallezcan, no se acobarden

por los rumores que corren en la tierra.

Año tras año surgen nuevos rumores;

rumores de violencia en la tierra

y de un gobernante que se levanta contra otro.

47Se acercan ya los días

en que castigaré a los ídolos de Babilonia.

Toda su tierra será avergonzada;

caerán sus víctimas en medio de ella.

48Entonces el cielo y la tierra,

y todo lo que hay en ellos,

lanzarán gritos de júbilo contra Babilonia,

porque del norte vendrán sus destructores»,

afirma el Señor.

49«Babilonia tiene que caer por las víctimas de Israel,

así como en toda la tierra

cayeron las víctimas de Babilonia.

50Ustedes, los que escaparon de la espada,

huyan sin demora.

Invoquen al Señor en tierras lejanas

y no dejen de pensar en Jerusalén».

51«Sentimos vergüenza por los insultos;

estamos cubiertos de deshonra,

porque han penetrado extranjeros

en los lugares santos del Templo del Señor».

52«Por eso, vienen días»,

afirma el Señor,

«en que castigaré a sus ídolos;

a lo largo de toda la tierra

gemirán sus heridos.

53Aunque Babilonia suba hasta los cielos,

y en lo alto fortifique su fortaleza,

yo enviaré destructores contra ella»,

afirma el Señor.

54«Se oyen gritos de dolor en Babilonia

gran ruido de destrucción

desde la tierra de los babilonios.

55El Señor la destruye por completo;

pone fin a su bullicio.

Rugen sus enemigos como olas agitadas;

resuena el estruendo de su voz.

56Llega contra Babilonia el destructor;

sus guerreros serán capturados

y sus arcos serán hechos pedazos.

Porque el Señor es un Dios

que a cada cual da su merecido.

57Voy a embriagar a sus oficiales y a sus sabios;

a sus gobernadores, oficiales y guerreros;

dormirán un sueño eterno, del que no despertarán»,

afirma el Rey, cuyo nombre es el Señor de los Ejércitos.

58Así dice el Señor de los Ejércitos:

«Los anchos muros de Babilonia serán derribados por completo;

sus imponentes puertas serán incendiadas.

Los pueblos se agotan en vano,

y las naciones se fatigan por lo que se desvanece como el humo».

59Este es el mensaje que Jeremías el profeta dio a Seraías, hijo de Nerías y nieto de Maseías, cuando fue a Babilonia con Sedequías, rey de Judá, durante el año cuarto de su reinado. Seraías era el oficial encargado del campamento. 60Jeremías había descrito en un rollo todas las calamidades que sobrevendrían a Babilonia, es decir, todo lo concerniente a ella. 61Jeremías dijo a Seraías: «En cuanto llegues a Babilonia, asegúrate de leerles todas estas palabras. 62Luego dile: “Señor, tú has dicho que vas a destruir este lugar, que lo convertirás en una ruina perpetua hasta que no quede en él un solo habitante, ni hombre ni animal”. 63Cuando termines de leer el rollo, átale una piedra y arrójalo al Éufrates. 64Luego dile: “Así se hundirá Babilonia y nunca más se levantará del desastre que voy a traer sobre ella”».

Aquí concluyen las palabras de Jeremías.