Khốn cho Giê-ru-sa-lem
1Thành Giê-ru-sa-lem, một thời dân cư đông đúc,
giờ đây hoang vu quạnh quẽ.
Xưa, thành ấy hùng cường giữa các quốc gia,
ngày nay đơn độc như góa phụ.
Nàng từng là nữ vương1:1 Ctd người đàn bà quý phái giữa các tỉnh trên trái đất,
bây giờ như một kẻ lao dịch khổ sai.
2Nàng đắng cay than khóc thâu đêm;
nước mắt đầm đìa đôi má.
Với bao nhiêu tình nhân thuở trước,
nay không còn một người ủi an.
Bạn bè nàng đều trở mặt,
và trở thành thù địch của nàng.
3Giu-đa bị dẫn đi lưu đày,
bị áp bức trong lao công nặng nhọc.
Nàng sống giữa những nước ngoại bang
và không nơi cho nàng ngơi nghỉ.
Tất cả bọn săn đuổi đã bắt kịp nàng,
nàng không còn nơi trốn chạy.
4Những con đường về Si-ôn than khóc,
vì không bóng người trong ngày trẩy hội.
Cửa thành hoang vu,
các thầy tế lễ thở than,
những trinh nữ kêu khóc—
số phận nàng toàn là cay đắng!
5Quân thù đã chiến thắng,
ung dung thống trị,
vì Chúa Hằng Hữu đã hình phạt Giê-ru-sa-lem
bởi vi phạm quá nhiều tội lỗi.
Dân chúng bị quân thù chặn bắt
và giải đi lưu đày biệt xứ.
6Tất cả vẻ lộng lẫy của con gái Si-ôn
giờ đây đã tiêu tan.
Vua chúa nó như con nai đói
tìm không ra đồng cỏ.
Họ không còn đủ sức để chạy
mong tránh khỏi sự săn đuổi của quân thù.
7Trong ngày buồn khổ và lang thang,
Giê-ru-sa-lem nhớ lại thời vàng son xưa cũ.
Nhưng bây giờ nằm trong tay quân thù,
nào ai ra tay giúp đỡ.
Quân thù hả hê ngắm Giê-ru-sa-lem điêu tàn,
và nhạo cười thành phố hoang vu.
8Giê-ru-sa-lem đã phạm tội nặng nề
vì vậy bị ném đi như tấm giẻ rách bẩn thỉu.
Những người kính nể nàng nay khinh khi,
vì thấy nàng bị lột trần và nhục nhã.
Nàng chỉ có thể thở dài
và rút lui tìm nơi giấu mặt.
9Sự nhơ nhuốc dính vào váy nàng,
nàng chẳng lo nghĩ về ngày mai.
Giờ đây nàng nằm trong bùn lầy,
không một ai kéo nàng ra khỏi.
Nàng kêu khóc: “Chúa Hằng Hữu ơi, xin đoái xem cơn hoạn nạn con
vì quân thù đã chiến thắng!”
10Quân thù cướp đoạt mọi bảo vật của nàng,
lấy đi mọi thứ quý giá của nàng.
Nàng thấy các dân tộc nước ngoài xông vào Đền Thờ thánh của nàng,
là nơi Chúa Hằng Hữu cấm họ không được vào.
11Dân chúng vừa than thở vừa đi tìm bánh.
Họ đem vàng bạc, châu báu đổi lấy thức ăn để mong được sống.
Nàng than thở: “Ôi Chúa Hằng Hữu, xin đoái nhìn con,
vì con bị mọi người khinh dể.
12Này, các khách qua đường, các người không chạnh lòng xót thương sao?
Các người xem có dân tộc nào bị buồn đau như dân tộc tôi,
chỉ vì Chúa Hằng Hữu hình phạt tôi
trong ngày Chúa nổi cơn giận phừng phừng.
13Từ trời, Chúa đổ lửa xuống, thiêu đốt xương cốt tôi.
Chúa đặt cạm bẫy trên đường tôi đi và đẩy lui tôi.
Chúa bỏ dân tôi bị tàn phá,
tiêu tan vì bệnh tật suốt ngày.
14Chúa dệt tội lỗi tôi thành sợi dây
để buộc vào cổ tôi ách nô lệ.
Chúa Hằng Hữu tiêu diệt sức mạnh tôi và nộp mạng tôi cho quân thù;
tôi không tài nào chống cự nổi.
15Chúa Hằng Hữu đã đối xử khinh miệt với dũng sĩ của tôi.
Một quân đội đông đảo kéo đến
theo lệnh Ngài để tàn sát các trai trẻ.
Chúa Hằng Hữu giẫm đạp các trinh nữ Giu-đa
như nho bị đạp trong máy ép.
16Vì tất cả điều này nên tôi khóc lóc;
nước mắt đầm đìa trên má tôi.
Không một ai ở đây an ủi tôi;
người làm tươi tỉnh tâm linh tôi đã đi xa.
Con cái tôi không có tương lai
vì quân thù chiến thắng.”
17Giê-ru-sa-lem đưa tay lên kêu cứu,
nhưng không một ai an ủi.
Chúa Hằng Hữu đã ra lệnh
cho các dân tộc lân bang chống lại dân tôi.
“Hãy để các nước lân bang trở thành kẻ thù của chúng!
Hãy để chúng bị ném xa như tấm giẻ bẩn thỉu.”
18Giê-ru-sa-lem nói: “Chúa Hằng Hữu là công chính,
vì tôi đã phản nghịch Ngài.
Hãy lắng nghe, hỡi các dân tộc;
hãy nhìn cảnh đau khổ và tuyệt vọng của dân tôi,
vì các con trai và các con gái tôi
đều bị bắt đi lưu đày biệt xứ.
19Tôi cầu xin các nước liên minh giúp đỡ,
nhưng họ đã phản bội tôi.
Các thầy tế lễ và các lãnh đạo tôi
đều chết đói trong thành phố,
dù họ đã tìm kiếm thức ăn
để cứu mạng sống mình.
20Lạy Chúa Hằng Hữu, xin đoái xem nỗi đau đớn của con!
Lòng con bối rối
và linh hồn con đau thắt,
vì con đã phản loạn cùng Chúa.
Trên đường phố có gươm đao chém giết,
trong nhà chỉ có chết chóc tràn lan.
21Xin nghe tiếng con thở than,
nhưng chẳng một người nào an ủi con.
Khi quân thù nghe tin con hoạn nạn.
Họ mừng rỡ vì tay Chúa đánh phạt con.
Vào đúng thời điểm Ngài ấn định,1:21 Nt Chúa sẽ đem lại ngày mà Chúa đã gọi
để họ cùng chịu hoạn nạn như con.
22Xin xem tất cả tội ác họ đã làm, lạy Chúa Hằng Hữu.
Xin hình phạt họ,
như Ngài hình phạt con
vì tất cả tội lỗi con.
Con than thở triền miên,
và tim con như dừng lại.”
Álef
Lm 1 Este capítulo es un poema acróstico, que sigue el orden del alfabeto hebreo. 1¡Cuán solitaria se encuentra
la que fue ciudad populosa!
¡Tiene apariencia de viuda
la que fue grande entre las naciones!
¡Hoy es esclava de las provincias
la que fue gran señora entre ellas!
Bet
2Amargamente llora por la noche;
corren las lágrimas por sus mejillas.
No hay entre sus amantes
uno solo que la consuele.
Todos sus amigos la traicionaron;
se volvieron sus enemigos.
Guímel
3En aflicción y con trabajos forzados
Judá marchó al exilio.
Habita entre las naciones
sin encontrar reposo.
Todos sus perseguidores la acosan,
la ponen en aprietos.
Dálet
4Los caminos a Sión están de duelo;
ya nadie asiste a sus fiestas solemnes.
Las puertas de la ciudad se ven desoladas:
sollozan sus sacerdotes,
se turban sus doncellas,
¡toda ella es amargura!
He
5Sus enemigos se volvieron sus amos;
tranquilos se ven sus adversarios.
El Señor la ha acongojado
por causa de sus muchos pecados.
Sus hijos marcharon al cautiverio,
arrastrados por sus enemigos.
Vav
6La hija de Sión ha perdido
todo su esplendor.
Sus príncipes parecen ciervos
que vagan en busca de pastos.
Exhaustos, se dan a la fuga
frente a sus perseguidores.
Zayin
7Jerusalén trae a la memoria los tristes días de su peregrinaje;
se acuerda de todos los tesoros
que en el pasado fueron suyos.
Cuando su pueblo cayó en manos enemigas
nadie acudió en su ayuda.
Sus enemigos vieron su caída
y se burlaron de ella.
Jet
8Grave es el pecado de Jerusalén;
por eso se ha vuelto impura.
Los que antes la honraban ahora la desprecian,
pues han visto su desnudez.
Ella misma gime
y no se atreve a dar la cara.
Tet
9Sus vestidos están llenos de inmundicia;
no tomó en cuenta lo que le esperaba.
Su caída fue sorprendente;
no hubo nadie que la consolara.
«¡Mira, Señor, mi aflicción!
¡El enemigo ha triunfado!».
Yod
10El enemigo se adueñó
de todos sus tesoros.
Ella vio naciones paganas
entrar en su santuario,
a las que tú prohibiste
entrar en tu asamblea.
Caf
11Todo su pueblo solloza
y anda en busca de pan;
para mantenerse con vida
cambian por comida sus tesoros.
«¡Mira, Señor, date cuenta
de cómo me han despreciado!».
Lámed
12«Fíjense ustedes, los que pasan por el camino:
¿Acaso no les importa?
Miren si hay un sufrimiento comparable al mío,
como el que el Señor me ha hecho padecer,
como el que el Señor lanzó sobre mí
en el día de su furor.
Mem
13»Desde lo alto él envió un fuego
que penetró en mis huesos.
A mi paso tendió una trampa
y me hizo retroceder.
Me abandonó por completo;
a todas horas me sentía desfallecer.
Nun
14»Mis pecados fueron atados a un yugo;
sus manos los ataron juntos.1:14 a un yugo; … juntos. Texto de difícil traducción.
Me los ha colgado al cuello,
y ha debilitado mis fuerzas.
Me ha entregado en manos de gente
a la que no puedo ofrecer resistencia.
Sámej
15»En mi ciudad el Señor ha rechazado
a todos los guerreros.
Convocó un ejército contra mí,
para despedazar1:15 Convocó … despedazar. Alt. ha establecido mi tiempo, / cuando él despedazará. a mis jóvenes.
El Señor ha pisado como en un lagar
a la virginal hija de Judá.
Ayin
16»Todo esto me hace llorar;
mis ojos se inundan de lágrimas.
No tengo cerca a nadie que me consuele;
no tengo a nadie que me reanime.
Mis hijos quedaron abandonados
porque el enemigo salió victorioso».
Pe
17Sión clama pidiendo ayuda,1:17 clama pidiendo ayuda. Lit. extiende las manos.
pero no hay quien la consuele.
Por decreto del Señor
los vecinos de Jacob son ahora sus enemigos;
Jerusalén ha llegado a ser
inmundicia en medio de ellos.
Tsade
18«El Señor es justo,
pero yo me rebelé contra su palabra.
Escuchen, todos los pueblos,
y vean mi sufrimiento.
Mis doncellas y mis jóvenes
han marchado al destierro.
Qof
19»Llamé a mis amantes,
pero ellos me traicionaron.
Mis sacerdotes y mis ancianos
perecieron en la ciudad,
mientras buscaban alimentos
para mantenerse con vida.
Resh
20»¡Mírame, Señor, que me encuentro angustiada!
¡Siento una profunda agonía!1:20 ¡Siento … agonía! Lit. Mis entrañas se agitan.
Mi corazón se agita dentro de mí,
pues he sido muy rebelde.
Allá afuera, la espada me deja sin hijos;
dentro de la casa hay ambiente de muerte.
Shin
21»La gente ha escuchado mi gemir,
pero no hay quien me consuele.
Todos mis enemigos conocen mi pesar
y se alegran de lo que has hecho conmigo.
¡Manda ya tu castigo anunciado,
para que sufran lo que he sufrido!
Tav
22»¡Que llegue a tu presencia
toda su maldad!
¡Trátalos como me has tratado a mí
por causa de todos mis pecados!
Son muchos mis quejidos,
y mi corazón desfallece».