耶利米書 48 – CCBT & VCB

Chinese Contemporary Bible (Traditional)

耶利米書 48:1-47

關於摩押的預言

1論到摩押以色列的上帝——萬軍之耶和華說:

尼波大禍臨頭了!

它必被毀滅;

基列亭必蒙羞淪陷,

堡壘必蒙羞被毀。

2摩押不再受稱讚,

敵人在希實本圖謀害她,說,

『來吧!我們剷除這個國家。』

瑪得緬啊,你也將被敵人追殺,

變得死寂無聲。

3「從何羅念傳來呼喊聲,

『荒涼了!毀滅了!』

4摩押滅亡了,

她的孩童放聲哀哭。

5摩押人痛哭著走上魯希坡,

他們在何羅念的山坡下聽見悲慘的哀號。

6逃命吧!藏到曠野去吧!

7摩押啊,你要被攻佔,

因為你倚仗自己的成就和財富。

你的神明基抹及供奉它的祭司和官長都要被擄去。

8所有的城邑必被毀滅,

無一倖免;

山谷遭踐踏,

平原被蹂躪。

這是耶和華說的。

9「給摩押翅膀讓她飛走吧48·9 給摩押翅膀讓她飛走吧,」或譯作「給摩押豎起墓碑吧,因為她將被毀滅」或「在摩押撒鹽吧,因為她將被毀滅」。

因為她的城邑將淪為廢墟,

杳無人跡。

10不殷勤地為耶和華做工,

不揮刀斬殺摩押人的必受咒詛。

11摩押自幼常享安逸,

從未被擄到別處,

好像沉澱的酒沒有被從這缸倒到那缸,

味道依舊,香氣未變。

12「不過,看啊,時候將到,我要派倒酒的人去把她倒出來,倒空酒缸,把缸打碎。這是耶和華說的。 13摩押人必因他們的神明基抹而羞愧,就像以色列人因信靠伯特利的神像而羞愧一樣。

14摩押人啊,

你們怎能自稱為驍勇善戰的英雄呢?

15摩押要滅亡了,

她的城邑要被摧毀,

她最勇敢的青年將被殺戮。

這是名叫萬軍之耶和華的君王說的。

16摩押快要被毀滅了,

災難就要來臨。

17她的近鄰和知道她名望的人啊,

你們都要為她哀悼,

『那強大、輝煌的權勢竟然崩潰了!』

18底本的居民啊,

你們要從榮耀的位子上下來,

坐在乾旱的地上,

因為毀滅摩押的要來攻擊你們,

摧毀你們的堡壘。

19亞羅珥的居民啊!

你們要站在路旁觀望,

詢問逃難的男女究竟發生了什麼事。

20你們會得知摩押淪陷了,

她羞愧難當。

你們哀傷痛哭吧!

你們要在亞嫩河邊宣告,

摩押滅亡了!』

21「審判降臨在平原上的何倫雅雜米法押22底本尼波伯·低比拉太音23基列亭伯·迦末伯·米恩24加略波斯拉摩押各地的城邑。 25摩押的權勢被粉碎了,她的力量被摧毀了。這是耶和華說的。

26「你們要灌醉她,因為她藐視耶和華。她必在自己的嘔吐物中打滾,被人恥笑。 27摩押啊,你不是曾經嘲笑以色列嗎?以色列難道是強盜嗎?你每次談到她總是不屑地搖頭。

28摩押人啊,

你們要離開城邑,住到岩洞裡,

像鴿子在岩縫裡築巢一樣。

29我們聽說摩押人傲氣沖天,

他們狂妄自大、心中高傲。

30我知道狂傲的摩押不過是外強中乾,

她的誇耀不過是虛張聲勢。

這是耶和華說的。

31因此,我要為她哀號,

摩押人痛哭,

吉珥·哈列設人悲傷。

32西比瑪的葡萄樹啊,

我為你們比為雅謝人哭得更悲痛!

你們的枝條雖然延伸到大海,

一直到雅謝

但毀滅者已在蹂躪你們夏日的果子了!

33摩押的沃土上再沒有歡喜快樂的聲音。

我使榨酒池不出酒,

再沒有踩踏葡萄的歡呼聲,

歡呼被呐喊取代。

34「哀哭聲從希實本傳到以利亞利雅雜,又從瑣珥傳到何羅念伊基拉·施利施亞,因為連寧林的水也乾涸了。」 35耶和華說:「我要滅絕摩押那些在邱壇獻祭和向假神燒香的人。 36我的心為摩押悲鳴,好像淒涼的簫聲;我的心為吉珥·哈列設人悲鳴,他們的一切財富都消失了。 37他們都悲哀地剃去髮鬚,割傷雙手,腰束麻布。 38摩押境內的屋頂和街頭巷尾,哀聲處處可聞,因為我已把摩押打得粉碎,好像打碎沒人要的器皿。這是耶和華說的。 39摩押破碎不堪!她嚎啕痛哭,羞愧難當,令四圍的人嗤笑、驚懼。」

40耶和華說:

「看啊,敵人必像展翅疾飛的大鷹一樣來攻擊摩押

41他們要攻取城池,佔領堡壘。

那時,摩押的勇士像臨盆的婦人一樣心驚膽戰。

42摩押必被摧毀,徹底滅亡,

因為她藐視耶和華。

43摩押人啊!

你們要充滿恐懼,

陷入深坑和網羅。

這是耶和華說的。

44逃過驚恐的必落入深坑,

爬出深坑的必陷入網羅,

因為我懲罰摩押的時候到了。

這是耶和華說的。

45「逃難的人來到希實本

無助地站著,

因為希實本烈焰熊熊,

西宏的城火光沖天,

燒毀了摩押和其中的叛逆之人。

46基抹神明的摩押人啊,

你們有禍了!

你們滅亡了!

你們的兒女都被擄去了。

47但將來,我要使你們重整家園。

這是耶和華說的。」

摩押的審判到此為止。

Vietnamese Contemporary Bible

Giê-rê-mi 48:1-47

Sứ Điệp về Mô-áp

1Sứ điệp này phán về Mô-áp. Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán:

“Khốn cho thành Nê-bô;

nó sẽ sớm bị điêu tàn.

Thành Ki-ri-a-ta-im sẽ bị nhục nhã vì bị chiếm đóng;

các đồn lũy nó sẽ bị nhục mạ và phá vỡ.

2Danh tiếng của Mô-áp không còn nữa,

vì trong Hết-bôn, có âm mưu tiêu diệt nó.

Chúng nói: ‘Hãy đến, chúng ta sẽ xóa nước này khỏi các nước.’

Thành Mát-mên cũng vậy, cũng sẽ nín lặng;

tại đó, lưỡi gươm sẽ rượt đuổi ngươi.

3Hãy nghe tiếng kêu khóc từ Hô-rô-na-im,

vang lên vì cảnh cướp bóc và tàn phá kinh khủng.

4Mô-áp bị tiêu diệt.

Tiếng trẻ khóc than vang đến tận Xô-a.

5Trên đường lên Lu-hít,

người ta vừa đi vừa khóc.

Trên đường xuống Hô-rô-na-im,

vang tiếng khóc than cho cảnh tàn phá.

6Hãy trốn chạy vì mạng sống mình!

Hãy ẩn mình như bụi cây trong hoang mạc!

7Vì các ngươi ỷ lại nơi của cải và thành tích,

nên các ngươi sẽ bị diệt vong.

Thần Kê-mốt của các ngươi bị lưu đày

cùng với bọn tư tế và quan quyền!

8Tất cả thành sẽ bị hủy diệt,

không một ai thoát khỏi—

trên vùng cao nguyên hay dưới các thung lũng,

vì Chúa Hằng Hữu đã phán vậy.

9Ước gì người Mô-áp mọc cánh

để bay xa thoát nạn diệt vong,

vì dân thành nó bị tàn sát,

không còn lại người nào.

10Khốn cho người làm việc Chúa cách giả dối,

những người không chịu để cho gươm mình vấy máu!

11Từ khởi đầu lịch sử, Mô-áp đã sống trong an nhàn,

chưa bao giờ bị lưu đày.

Nó như rượu ngon thơm ngát, dịu ngọt.

Cất kỹ trong thùng rượu lâu năm,

chưa bao giờ rót ra.”

12Chúa Hằng Hữu phán: “Nhưng sắp đến kỳ

khi Ta sai người đến rót rượu từ trong bình.

Họ sẽ rót ra,

rồi đập bể bình đi!

13Lúc ấy, người Mô-áp mới hổ thẹn về thần Kê-mốt,

cũng như dân tộc Ít-ra-ên hổ thẹn về thần bò con ở Bê-tên.

14Sao các ngươi còn khoác lác: ‘Chúng ta là những anh hùng,

những dũng sĩ thiện chiến.’

15Nhưng bây giờ Mô-áp và các thành nó sẽ bị hủy diệt.

Các thanh niên ưu tú của Mô-áp đều bị tàn sát,”

Vua, Danh Ngài là Chúa Hằng Hữu Vạn Quân phán.

16“Tai họa sắp đổ xuống Mô-áp;

tai vạ đến rất nhanh.

17Các dân tộc lân bang của Mô-áp,

hãy khóc giùm cho nó!

Hãy xem quyền trượng của nó đã gãy thế nào,

và cây gậy xinh đẹp của nó tiêu tan ra sao!

18Hãy rời vinh quang của ngươi

và ngồi trên đất, hỡi dân cư Đi-bôn,

vì kẻ hủy diệt Mô-áp cũng sẽ tàn phá Đi-bôn.

Chúng lật đổ các đồn lũy của ngươi.

19Hỡi dân cư A-rô-e,

hãy kéo ra đường xem.

Hãy hỏi người trốn chạy khỏi Mô-áp:

‘Chuyện gì đã xảy ra tại đó?’

20Và đáp rằng:

‘Mô-áp bị tàn phá, bị ruồng bỏ;

Hãy khóc than và rên xiết!

Hãy loan báo khắp vùng Sông Ạt-nôn rằng:

Mô-áp đã bị hủy diệt!’

21Sự trừng phạt giáng xuống khắp vùng bình nguyên—

trên Hô-lôn, Gia-xa, và Mê-phát,

22Đi-bôn, Nê-bô, và Bết Đíp-la-tha-im,

23Ki-ri-a-ta-im, Bết Ga-mun, và Bết Mê-ôn,

24Kê-ri-giốt và Bốt-ra—

cùng tất cả thành của Mô-áp, xa và gần.”

25Chúa Hằng Hữu phán: “Sức mạnh của Mô-áp đã kết thúc.

Cánh tay của nó đã bị gãy.

26Hãy làm cho Mô-áp say

vì nó đã kiêu ngạo chống lại Chúa Hằng Hữu.

Mô-áp sẽ nuốt lại đồ nó mửa ra

và bị mọi người chế giễu.

27Có phải ngươi đã chế giễu Ít-ra-ên?

Có phải ngươi đã bắt nó giữa những kẻ trộm sao

mà ngươi xem thường nó như ngươi đã làm?

28Hỡi cư dân Mô-áp,

hãy trốn khỏi các thành và ẩn náu trong hang đá.

Hãy trốn như chim bồ câu

núp trong tổ giữa các khe đá.

29Chúng ta đã nghe nói rằng Mô-áp rất kiêu căng,

ngạo mạn, và tự tôn tự đại.”

30Chúa Hằng Hữu phán: “Ta biết Mô-áp thật xấc xược

nhưng nó chỉ khoe khoang, khoác lác—

không còn sức lực.

31Vì thế, Ta than van cho Mô-áp;

phải, Ta thương tiếc vì Mô-áp.

Lòng Ta tan nát vì người Kiệt Ha-rê-sết.

32Hỡi cây nho ở Síp-ma,

Ta sẽ khóc cho ngươi nhiều hơn Ta đã khóc cho Gia-ê-xe.

Các cành ngươi vươn xa đến Biển Chết,

nhưng kẻ hủy diệt đến lột trần ngươi!

Nó đến hái sạch nho và trái mùa hạ của ngươi.

33Sự hoan hỉ và vui mừng đã biến mất khỏi cánh đồng phì nhiêu của xứ Mô-áp.

Ta khiến cho rượu ngưng chảy từ máy ép.

Không ai hò reo lúc ép nho.

Tại đó chỉ có tiếng kêu la, phải, chẳng phải tiếng mừng vui.

34Nhưng là tiếng kêu la kinh hoàng từ Hết-bôn cho đến tận Ê-lê-a-lê và Gia-hát; từ Xoa đến tận Hô-rô-na-im và Ê-lát Sê-li-sia. Ngay cả nước Nim-rim cũng khô cạn.”

35Chúa Hằng Hữu phán: “Ta sẽ chấm dứt sự cúng tế tại những nơi cao và việc dâng hương cho các thần tượng tại Mô-áp. 36Lòng Ta than khóc Mô-áp và Kiệt Ha-rê-sết như tiếng sáo buồn thảm, vì tài nguyên chúng tích trữ đã mất hết rồi. 37Dân chúng cạo trọc đầu và râu mình trong than khóc. Chúng chém tay mình và lưng thắt bao gai. 38Khắp các đường phố Mô-áp, trên các sân thượng đều vang tiếng khóc lóc, than van. Vì Ta đã đập tan Mô-áp như cái bình cũ kỹ, vô dụng. 39Hãy nghe tiếng đập vỡ! Hãy nghe tiếng khóc than! Hãy xem cảnh sỉ nhục của Mô-áp. Nó trở nên đề tài chế giễu, là biểu tượng sụp đổ cho các dân tộc lân bang.”

40Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:

“Này! Kẻ thù sẽ bay nhanh như đại bàng,

xòe cánh ra che phủ đất Mô-áp.

41Các thành của nó sẽ bị chiếm đóng,

và các đồn lũy nó đều thất thủ.

Ngay cả các chiến sĩ mạnh nhất cũng sẽ đau đớn

như đàn bà trong cơn chuyển dạ.

42Mô-áp sẽ không còn là một nước nữa,

vì nó đã tự tôn tự đại, chống lại Chúa Hằng Hữu.”

43Chúa Hằng Hữu phán: “Hỡi Mô-áp!

Sự kinh hoàng, cạm bẫy, và lưới đã dành sẵn cho ngươi.

44Ai trốn sẽ mắc vào cạm bẫy,

ai thoát bẫy sẽ bị vướng vào lưới.

Vì Ta sẽ đem lại một năm hình phạt cho Mô-áp,”

Chúa Hằng Hữu phán vậy.

45Những người chạy trốn đến Hết-bôn,

không còn đủ sức đi xa hơn nữa.

Vì một ngọn lửa từ Hết-bôn,

từ giữa hoàng cung Vua Si-hôn,

sẽ thiêu cháy khắp đất

cùng tất cả dân phản loạn.

46Hỡi Mô-áp, người ta than khóc cho ngươi!

Dân của thần Kê-mốt đã bị hủy diệt!

Con trai và con gái của ngươi

sẽ bị bắt đi lưu đày.

47“Nhưng Ta sẽ phục hồi sự thịnh vượng của Mô-áp

trong những ngày cuối cùng.

Ta, Chúa Hằng Hữu, đã phán vậy!”

Đây là lời cuối cùng của Tiên tri Giê-rê-mi nói về Mô-áp.