Jérémie 4 – BDS & VCB

La Bible du Semeur

Jérémie 4:1-31

1Si tu reviens, ô Israël, ╵si tu reviens à moi,

l’Eternel le déclare,

si tu ôtes de devant moi ╵tes abominations,

sans plus errer de çà, de là,

2si tu prêtes serment, disant : ╵« L’Eternel est vivant »,

si tu le fais ╵en respectant la vérité ╵dans la droiture et la justice,

alors les autres peuples ╵seront bénis par l’Eternel4.2 Voir Gn 12.2-3. Autre traduction : se béniront par l’Eternel.

et tireront de lui leur gloire.

3Car voici ce que l’Eternel déclare ╵aux hommes de Juda ╵et à Jérusalem :

Défrichez-vous un champ nouveau4.3 Voir Os 10.12.,

ne semez plus parmi les ronces !

4Purifiez-vous pour l’Eternel,

circoncisez vos cœurs,

ô hommes de Juda, ╵habitants de Jérusalem,

car sinon ma colère ╵jaillira comme un feu,

et elle brûlera

sans que nul ne l’éteigne

à cause de la perfidie ╵de vos agissements.

L’invasion qui vient

Alarme

5Adressez un appel ╵au peuple de Juda,

et qu’on le fasse entendre ╵dans tout Jérusalem !

Sonnez du cor ╵à travers le pays !

Criez à pleine voix et dites :

« Rassemblez-vous, ╵rallions les villes fortifiées ! »

6Dressez un étendard ╵du côté de Sion !

Mettez-vous à l’abri, ╵et ne restez pas là,

car je fais venir du nord un malheur,

et une grande catastrophe.

7Un lion surgit de son fourré,

celui qui détruit les nations ╵s’est mis en route,

il sort de son repaire

pour ravager votre pays,

pour dévaster vos villes

et les laisser sans habitants.

8C’est pourquoi, revêtez ╵des habits de toile de sac,

pleurez, lamentez-vous !

Car la colère ardente ╵de l’Eternel ╵ne se détourne pas de nous.

Désarroi

9Et il arrivera en ce jour-là,

l’Eternel le déclare,

que le roi perdra tout courage ╵et les ministres avec lui ;

les prêtres seront consternés

et les prophètes stupéfaits4.9 Il s’agit des faux prophètes qui ont annoncé la paix..

10Alors je répondis : ╵Ah, Seigneur Eternel,

tu as vraiment trompé ce peuple ╵et tout Jérusalem

quand tu leur as promis : ╵« Vous vivrez dans la paix »,

alors que maintenant ╵l’épée attente à notre vie.

Jugement

11En ce temps-là, ╵on dira à ce peuple ╵et à Jérusalem :

« Des hauteurs du désert, ╵arrive un vent torride,

il vient en direction ╵des membres de mon peuple.

Ce vent n’est destiné ╵ni à vanner le blé ╵ni à le nettoyer.

12C’est un vent violent

qui vient de tout là-bas ╵et il est à mes ordres.

Et, maintenant, c’est moi, ╵qui prononce sur eux ╵le jugement. »

13L’ennemi vient ╵pareil à des nuées d’orage,

ses chars sont comme l’ouragan,

et ses chevaux ╵plus légers que les aigles !

Malheur à nous : ╵nous sommes dévastés !

14Nettoie ton cœur ╵de sa méchanceté, Jérusalem,

et tu seras sauvée.

Jusques à quand ╵seras-tu habitée

de projets malveillants ?

15Une proclamation ╵se fait entendre depuis Dan4.15 Dan: tribu installée au nord d’Israël (Jos 19.47).,

et l’on annonce le malheur ╵sur les monts d’Ephraïm4.15 Zone montagneuse au centre du pays d’Israël, à une vingtaine de kilomètres de Jérusalem..

16Annoncez-le aux peuples,

avertissez Jérusalem :

Des assiégeants arrivent ╵d’un pays éloigné

et ils poussent leurs cris ╵contre les villes de Juda.

17Tels des gardiens d’un champ,

ils sont postés ╵tout autour de Jérusalem,

car elle s’est révoltée contre moi,

l’Eternel le déclare.

18Voilà ce que te valent ╵ta conduite et tes actes ;

tel sera ton malheur !

Oui, cela est amer,

cela pénétrera ╵jusqu’en ton cœur.

J’en suis malade

19Je suis bouleversé,

je me tords de douleur, ╵et mon cœur bat très fort !

C’est le tumulte en moi, ╵je ne peux pas me taire

car j’ai bien entendu ╵le son du cor,

le cri de guerre.

20On crie : « Désastre sur désastre ! »

Tout le pays est ravagé !

Soudain, mes tentes sont détruites

et mes abris en un instant.

21Jusques à quand verrai-je ╵des étendards dressés

et entendrai-je ╵le son du cor ?

22Ah ! Mon peuple est stupide !

Il ne me connaît pas,

ce sont des enfants insensés

qui ne comprennent rien.

Ils n’ont d’habileté ╵que pour faire du mal,

mais ils ne savent pas ╵faire ce qui est bien.

Désolation

23Je regarde la terre :

elle m’apparaît chaotique et vide4.23 Voir Gn 1.2. ;

je regarde le ciel :

il n’a plus de lumière.

24Je regarde les monts :

ils sont bien secoués

et toutes les collines ╵sont ébranlées.

25Je regarde, et voici

que l’homme a disparu

et les oiseaux se sont enfuis.

26Je regarde, et voici :

la campagne fertile ╵n’est plus qu’un grand désert !

Toutes les villes ╵sont démolies ╵par-devant l’Eternel,

à cause de son ardente colère.

27Car ainsi parle l’Eternel :

Tout le pays est dévasté,

mais je ne le détruirai pas ╵entièrement.

28A cause de cela, ╵la terre sera dans le deuil,

et le ciel tout là-haut ╵s’obscurcira,

car je l’ai annoncé. ╵Je l’ai bien résolu,

je n’y renonce pas,

je ne reviendrai pas dessus.

Angoisse

29Au bruit des cavaliers ╵et des archers,

toute la ville prend la fuite.

On se réfugie dans les bois,

on escalade les rochers.

La ville est tout abandonnée,

et n’a plus d’habitants.

30Que fais-tu, ville dévastée ?

Tu te vêts d’écarlate,

tu mets des bijoux d’or,

tu fardes tes paupières ╵avec de l’antimoine,

c’est en vain que tu te fais belle :

tes amants4.30 tes amants: les nations avec lesquelles Juda cherche à s’allier (voir 2.18, 36). te méprisent,

ils veulent te tuer.

31J’entends comme la plainte ╵d’une femme en travail,

comme des cris d’angoisse ╵d’une mère accouchant ╵de son premier enfant :

ce sont les cris que pousse ╵Dame Sion :

elle suffoque

et elle tend les mains :

« Malheur à moi !

Je suis à bout de souffle ╵face aux tueurs. »

Vietnamese Contemporary Bible

Giê-rê-mi 4:1-31

1Chúa Hằng Hữu kêu gọi: “Ít-ra-ên ơi,

ước gì ngươi trở về, quay lại với Ta.

Nếu ngươi loại bỏ các thần tượng đáng ghê tởm

và không còn lang bang nữa.

2Và khi ngươi thề trong Danh Ta, ngươi nói:

‘Thật như Chúa Hằng Hữu hằng sống,’

ngươi có thể làm vậy

với những lời chân thật, công bằng, và công chính.

Khi ấy ngươi sẽ là nguồn phước cho các nước trên thế giới

và mọi dân tộc sẽ đến và tôn ngợi Danh Ta.”

Sự Phán Xét Chống Nghịch Giu-đa

3Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán bảo người Giu-đa và Giê-ru-sa-lem:

“Hãy cày xới tấm lòng cứng cỏi của các ngươi!

Đừng gieo giống tốt giữa gai gốc.

4Hỡi cư dân Giu-đa và Giê-ru-sa-lem,

hãy từ bỏ sự kiêu ngạo và sức mạnh của các ngươi.

Hãy thay đổi lòng các ngươi trước mặt Chúa Hằng Hữu,

nếu không, cơn thịnh nộ Ta sẽ cháy hực như ngọn lửa phừng

vì việc ác các ngươi đã làm.

5Hãy tuyên cáo trong xứ Giu-đa và Giê-ru-sa-lem!

Thổi kèn vang khắp đất nước và la to:

‘Hãy trốn chạy vì sự sống của các ngươi!

Hãy trốn vào các thành được phòng thủ kiên cố!’

6Hãy dựng cờ báo hiệu hướng về Si-ôn:

‘Hãy trốn ngay! Đừng trì hoãn!’

Vì Ta sẽ đem một tai họa khủng khiếp từ phương bắc

giáng trên các ngươi.”

7Một sư tử hiên ngang đã ra từ hang động,

tức kẻ tiêu diệt các nước.

Nó đã xuất quân hướng về đất của các ngươi.

Nó sẽ tàn phá đất nước các ngươi!

Các thành của các ngươi sẽ đổ xuống điêu tàn,

không còn một bóng người.

8Hãy mặc áo tang tiếc thương,

và kêu khóc với lòng đau đớn,

vì cơn thịnh nộ khủng khiếp của Chúa Hằng Hữu

đang giáng trên chúng ta.

9Chúa Hằng Hữu phán: “Trong ngày ấy,

vua và các quan của các ngươi sẽ run sợ kinh hãi.

Các thầy tế lễ sẽ sửng sốt,

và các tiên tri đều kinh hoàng.”

10Tôi liền thưa: “Lạy Chúa Hằng Hữu Chí Cao,

dân này đã bị gạt bởi những điều Chúa nói,

Chúa đã hứa cho Giê-ru-sa-lem được bình an.

Thế mà lưỡi gươm đang kề cổ họ!”

11Khi đến kỳ, Chúa Hằng Hữu sẽ nói với cư dân Giê-ru-sa-lem:

“Hỡi dân yêu dấu của Ta, một ngọn gió nóng sẽ thổi từ hoang mạc,

không phải để sảy lúa hoặc để quét sạch bụi bặm.

12Đó là ngọn gió mạnh Ta sai đến!

Bấy giờ Ta sẽ tuyên báo sự hủy diệt của chúng!”

13Kẻ thù chúng ta sẽ xông đến như mây cuồn cuộn!

Các chiến xa nó tiến như vũ bão.

Kỵ binh nó nhanh hơn đại bàng.

Khốn cho chúng ta vì bị cướp phá!

14Giê-ru-sa-lem ơi! Hãy rửa lòng ngươi cho sạch gian ác,

hầu cho ngươi được cứu.

Ngươi còn ấp ủ những tư tưởng

hư hoại cho đến khi nào?

15Sự hủy diệt ngươi đã được loan báo

từ xứ Đan và từ đồi núi Ép-ra-im.

16“Hãy cảnh báo các nước chung quanh

và hãy tuyên cáo tin này đến Giê-ru-sa-lem:

Kẻ thù đang kéo đến từ xứ xa xôi,

bao vây và tấn công các thành Giu-đa.

17Chúng vây chặt Giê-ru-sa-lem như người canh giữ ruộng,

vì dân Ta đã phản loạn với Ta,”

Chúa Hằng Hữu phán vậy.

18“Nếp sống4:18 Nt đường lối và việc ác ngươi là nguyên nhân của các tai họa này.

Hình phạt ngươi thật cay đắng, thâm nhiễm vào lòng ngươi!”

Giê-rê-mi Than Khóc vì Dân Chúa

19Ôi, lòng dạ tôi, lòng dạ tôi—tôi quằn quại trong cơn đau!

Lòng tôi dày xé như cắt! Tôi không thể chịu nổi.

Vì tôi đã nghe tiếng kèn thúc trận của quân thù

và tiếng la hò xung trận của chúng.

20Cơn sóng hủy diệt đang cuồn cuộn trên khắp đất,

cho đến khi nó ngã gục trong đổ nát hoàn toàn.

Bỗng nhiên lều của tôi bị tàn phá;

trong chốc lát nơi cư trú của tôi bị hủy hoại.

21Tôi còn phải thấy cảnh chiến tranh tàn phá

và nghe kèn trận xung phong cho đến bao giờ?

22“Dân Ta thật là điên dại,

chẳng nhìn biết Ta,” Chúa Hằng Hữu phán.

“Chúng ngu muội như trẻ con

không có trí khôn.

Chúng chỉ đủ khôn ngoan để làm ác

chứ chẳng biết cách làm lành!”

Giê-rê-mi Thấy Khải Tượng Suy Vong Gần Đến

23Tôi quan sát trên đất, nó trống rỗng và không có hình thể.

Tôi ngẩng mặt lên trời, nơi ấy không một tia sáng.

24Tôi nhìn lên các rặng núi cao và đồi,

chúng đều rúng động và run rẩy.

25Tôi nhìn quanh, chẳng còn một bóng người.

Tất cả loài chim trên trời đều trốn đi xa.

26Tôi nhìn, ruộng tốt biến thành hoang mạc.

Các thành sầm uất sụp đổ

tan tành bởi cơn thịnh nộ dữ dội của Chúa Hằng Hữu.

27Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:

“Cả nước này sẽ bị sụp đổ,

nhưng Ta sẽ không hủy diệt hoàn toàn.

28Khắp đất sẽ khóc than,

và bầu trời sẽ mặc áo tang

vì nghe Ta tuyên án dân Ta.

Nhưng Ta đã quyết định và sẽ không đổi ý.”

29Tất cả dân chúng đều khiếp sợ chạy trốn

khi nghe tiếng lính cỡi ngựa và lính bắn tên.

Họ trốn vào bụi rậm

và ẩn nấp trên rừng núi.

Tất cả thành trì đều bỏ ngỏ—

không một ai sống trong đó nữa!

30Các ngươi đang làm gì,

hỡi kẻ bị diệt vong?

Tại sao các ngươi mặc áo đẹp

và đeo các thứ trang sức bằng vàng?

Tại sao các ngươi lấy mực vẽ mắt cho đẹp?

Dù các ngươi tô điểm đến đâu cũng vô ích!

Ngay cả các nước đồng minh là những người tình của các ngươi

cũng trở mặt và âm mưu giết hại các ngươi.

31Tôi nghe tiếng khóc la, như người đàn bà trong cơn chuyển bụng,

tiếng rên của sản phụ sinh con đầu lòng.

Đó là tiếng của con gái Si-ôn xinh đẹp

thở hổn hển và rên rỉ:

“Khốn cho tôi! Tôi bất lực trước bọn giết người!”