Sáng Thế Ký 43 – VCB & NIRV

Vietnamese Contemporary Bible

Sáng Thế Ký 43:1-34

Các Anh của Gia-cốp Trở Lại Ai Cập

1Nạn đói càng thêm trầm trọng. 2Khi gia đình ăn hết lương thực đem từ Ai Cập về, Gia-cốp bảo các con: “Hãy đi một chuyến nữa và mua ít lương thực về dùng.”

3Giu-đa thưa: “Tể tướng ấy đã nghiêm khắc bảo chúng con: ‘Nếu không đem đứa út theo, đừng trở lại gặp mặt ta nữa.’ 4Nếu cha bằng lòng cho em đi, chúng con mới mua lương thực được. 5Nếu không, chúng con không đi, vì tể tướng ấy nói quả quyết lắm.”

6Ít-ra-ên trách: “Sao chúng mày hại tao mà mách với ông ấy chúng mày còn một đứa em nữa.”

7Họ đáp: “Ông ấy hỏi chúng con rất kỹ về gia đình: ‘Cha các anh còn sống không? Còn người em nào nữa không?’ Chúng con cứ theo đó trả lời. Làm sao biết trước ông ấy bảo phải đem em xuống?”

8Giu-đa thưa với Ít-ra-ên: “Xin cha giao em cho con, chúng con xin lên đường để tất cả chúng ta—cha, chúng con, và các cháu nhỏ—khỏi chết đói. 9Con xin bảo lãnh em và chịu hoàn toàn trách nhiệm. Nếu con không đem em về cho cha, con sẽ mang tội với cha suốt đời. 10Nếu không trì hoãn, chúng con đã đi được hai chuyến rồi.”

11Ít-ra-ên nói: “Đã thế, các con phải chọn sản phẩm trong xứ làm lễ vật dâng cho ông ấy—nhựa thơm, mật ong, hương liệu, hạt đào, và hạnh nhân. 12Các con cũng đem theo hai phần tiền để trả lại tiền trong miệng bao, vì có lẽ họ nhầm lẫn. 13Các con hãy đem em xuống đó. 14Cầu Đức Chúa Trời Toàn Năng cho các con được ông ấy thương xót, để tha cho Si-mê-ôn và Bên-gia-min về với các con. Còn cha nếu phải mất con, cũng đành chịu chứ biết sao.”

15Các anh em đem lễ vật, hai phần bạc, và dẫn Bên-gia-min xuống Ai Cập; họ ra mắt Giô-sép. 16Thấy Bên-gia-min đi với các anh, Giô-sép bảo quản gia: “Anh đưa mấy người này vào nhà và chuẩn bị dọn tiệc, vì trưa nay họ sẽ ăn với ta.” 17Quản gia vâng lệnh, dẫn các anh em vào tư dinh Giô-sép.

18Thấy mình bị dẫn vào nhà Giô-sép, mấy anh em sợ hãi và bảo nhau: “Vì số bạc để lại trong bao, mà họ dẫn chúng ta vào đây để bắt chúng ta làm nô lệ và cướp lừa của chúng ta.”

Yến Tiệc tại Dinh của Giô-sép

19Các anh em bước đến gần cửa và trình với quản gia của Giô-sép: 20“Thưa ông, kỳ trước chúng tôi đến mua lương thực, 21khi về quán trọ mở bao ra, chúng tôi thấy bạc mỗi người còn nguyên trong miệng bao. Hiện chúng tôi có đem bạc ấy theo đây, 22cùng với tiền mua lương thực kỳ này. Ai đã bỏ bạc vào bao, chúng tôi chẳng biết.”

23Quản gia đáp: “Các anh cứ an tâm, đừng sợ. Đức Chúa Trời của các anh và cha của các anh đã cho các anh bạc đó. Còn bạc mua lúa, chúng tôi đã nhận đủ.” Tiếp đó, quản gia thả Si-mê-ôn và đem anh ấy đến với họ.

24Tất cả anh em được vào dinh Giô-sép, được cho nước rửa chân, và lừa được ăn. 25Các anh em soạn lễ vật dâng Giô-sép trưa hôm ấy, vì họ được mời ăn tiệc tại dinh.

26Khi Giô-sép về, các anh em đem lễ vật đến dâng và quỳ gối sấp mình trước mặt ông. 27Ông chào thăm họ và hỏi: “Cha các anh còn sống không? Mạnh khỏe không?”

28Họ đáp: “Đầy tớ ông, thân phụ chúng tôi, vẫn còn sống mạnh khỏe.” Họ sấp mình tỏ lòng tôn kính.

29Giô-sép nhìn thấy Bên-gia-min, em ruột mình, liền hỏi: “Đây có phải em út mà các anh đã hứa đem đến không?” Và tiếp: “Cầu xin Đức Chúa Trời ban phước lành cho em.”43:29 Nt con 30Nhìn thấy em, Giô-sép vô cùng xúc động, vội đi vào phòng riêng mà khóc. 31Rửa mặt xong, ông bước ra, cố giữ vẻ điềm tĩnh, Giô-sép nói: “Dọn thức ăn đi.”

32Người nhà dọn cho Giô-sép ăn riêng, các anh em ngồi bàn khác, và người Ai Cập dự tiệc cũng ngồi riêng, vì người Ai Cập ghê tởm người Hê-bơ-rơ nên không bao giờ ăn chung. 33Giô-sép xếp các anh em ngồi theo thứ tự, từ anh cả đến em út, khiến họ kinh ngạc nhìn nhau. 34Thức ăn từ bàn Giô-sép đưa qua bàn các anh em. Phần của Bên-gia-min nhiều gấp năm lần của các anh. Ai nấy đều ăn uống vui vẻ với Giô-sép.

New International Reader’s Version

Genesis 43:1-34

Joseph’s Brothers Go Down to Egypt Again

1There still wasn’t enough food anywhere in the land. 2After a while Jacob’s family had eaten all the grain the brothers had brought from Egypt. So their father said to them, “Go back. Buy us a little more food.”

3But Judah said to him, “The man gave us a strong warning. He said, ‘You won’t see my face again unless your brother Benjamin is with you.’ 4So send our brother along with us. Then we’ll go down and buy food for you. 5If you won’t send him, we won’t go down. The man said to us, ‘You won’t see my face again unless your brother is with you.’ ”

6Israel asked, “Why did you bring this trouble to me? Why did you tell the man you had another brother?”

7They replied, “The man questioned us closely about ourselves and our family. He asked us, ‘Is your father still living? Do you have another brother?’ We just answered his questions. How could we possibly know he would say, ‘Bring your brother down here’?”

8Judah spoke to Israel his father. “Send the boy along with me,” he said. “We’ll go right away. Then we and you and our children will live and not die. 9I myself promise to keep Benjamin safe. You can blame me if I don’t bring him back to you. I’ll set him right here in front of you. If I don’t, you can put the blame on me for the rest of my life. 10As it is, we’ve already waited too long. We could have made the trip to Egypt and back twice by now.”

11Then their father Israel spoke to them. He said, “If that’s the way it has to be, then do what I tell you. Put some of the best things from our land in your bags. Take them down to the man as a gift. Take some lotion and a little honey. Take some spices and myrrh. Take some pistachio nuts and almonds. 12Take twice the amount of money with you. You have to give back the money that was put in your sacks. Maybe it was a mistake. 13Also take your brother. Go back to the man at once. 14May the Mighty God cause him to show you mercy. May the man let your other brother and Benjamin come back with you. And if I lose my sons, I lose them.”

15So the men took the gifts. They took twice the amount of money. They also took Benjamin. They hurried down to Egypt and went to Joseph. 16When Joseph saw Benjamin with them, he spoke to the manager of his house. “Take these men to my house,” he said. “Kill an animal and prepare a meal. I want them to eat with me at noon.”

17The manager did what Joseph told him to do. He took the men to Joseph’s house. 18They were frightened when they were taken to Joseph’s house. They thought, “We were brought here because of the money that was put back in our sacks the first time. He wants to attack us and overpower us. Then he can hold us as slaves and take our donkeys.”

19So they went up to Joseph’s manager. They spoke to him at the entrance to the house. 20“Please, sir,” they said. “We came down here the first time to buy food. 21We opened our sacks at the place where we stopped for the night. Each of us found in our sacks the exact amount of the money we had paid. So we’ve brought it back with us. 22We’ve also brought more money with us to buy food. We don’t know who put our money in our sacks.”

23“It’s all right,” the manager said. “Don’t be afraid. Your God, the God of your father, has given you riches in your sacks. I received your money.” Then he brought Simeon out to them.

24The manager took the men into Joseph’s house. He gave them water to wash their feet. He provided feed for their donkeys. 25The brothers prepared their gifts for Joseph. He was planning to arrive at noon. They had heard that they were going to eat there.

26When Joseph came home, they gave him the gifts they had brought into the house. They bowed down low in front of him. 27He asked them how they were. Then he said, “How is your old father you told me about? Is he still living?”

28They replied, “Your servant our father is still alive and well.” And they bowed down to show him honor.

29Joseph looked around. Then he saw his brother Benjamin, his own mother’s son. He asked, “Is this your youngest brother? Is he the one you told me about?” He continued, “May God be gracious to you, my son.” 30It moved him deeply to see his brother. So Joseph hurried out and looked for a place to cry. He went into his own room and cried there.

31Then he washed his face and came out. He calmed down and said, “Serve the food.”

32They served Joseph by himself. They served the brothers by themselves. They also served the Egyptians who ate with Joseph by themselves. Because of their beliefs, Egyptians couldn’t eat with Hebrews. 33The brothers had been given places in front of Joseph. They had been seated in the order of their ages, from the oldest to the youngest. That made them look at each other in great surprise. 34While they were eating, some food was brought to them from Joseph’s table. Benjamin was given five times as much as anyone else. So all Joseph’s brothers ate and drank a lot with him.