Lamentations 4 – NIRV & VCB

New International Reader’s Version

Lamentations 4:1-22

1Look at how the gold has lost its brightness!

See how dull the fine gold has become!

The sacred jewels are scattered

at every street corner.

2The priceless children of Zion

were worth their weight in gold.

But now they are thought of as clay pots

made by the hands of a potter.

3Even wild dogs

nurse their young pups.

But my people are as mean

as ostriches in the desert.

4When the babies get thirsty,

their tongues stick to the roofs of their mouths.

When the children beg for bread,

no one gives them any.

5Those who once ate fine food

are dying in the streets.

Those who wore royal clothes

are now lying on piles of trash.

6My people have been punished

more than Sodom was.

It was destroyed in a moment.

No one offered it a helping hand.

7Jerusalem’s princes were brighter than snow.

They were whiter than milk.

Their bodies were redder than rubies.

They looked like lapis lazuli.

8But now they are blacker than coal.

No one even recognizes them in the streets.

Their skin is wrinkled on their bones.

It has become as dry as a stick.

9Those killed by swords are better off

than those who die of hunger.

Those who are hungry waste away to nothing.

They don’t have any food from the fields.

10With their own hands, loving mothers

have had to cook even their own children.

They ate their children

when my people were destroyed.

11The Lord has become very angry.

He has poured out his burning anger.

He started a fire in Zion.

It burned its foundations.

12The kings of the earth couldn’t believe what was happening.

Neither could any of the peoples of the world.

Enemies actually attacked and entered

the gates of Jerusalem.

13It happened because Jerusalem’s prophets had sinned.

Her priests had done evil things.

All of them spilled the blood

of those who did what was right.

14Now those prophets and priests

have to feel their way along the streets

as if they were blind.

The blood of those they killed has made them “unclean.”

So no one dares to touch their clothes.

15“Go away! You are ‘unclean’!”

people cry out to them.

“Go away! Get out of here!

Don’t touch us!”

So they run away and wander around.

Then people among the nations say,

“They can’t stay here anymore.”

16The Lord himself has scattered them.

He doesn’t watch over them anymore.

No one shows the priests any respect.

No one honors the elders.

17And that’s not all. Our eyes grew tired.

We looked for help that never came.

We watched from our towers.

We kept looking for a nation that couldn’t save us.

18People hunted us down no matter where we went.

We couldn’t even walk in our streets.

Our end was near, so we only had a few days to live.

Our end had come.

19Those who were hunting us down were faster

than eagles in the sky.

They chased us over the mountains.

They hid and waited for us in the desert.

20Zedekiah, the Lord’s anointed king, was our last hope.

But he was caught in their traps.

We thought he would keep us safe.

We expected to continue living among the nations.

21People of Edom, be joyful.

You who live in the land of Uz, be glad.

But the cup of the Lord’s anger will also be passed to you.

Then you will become drunk.

Your clothes will be stripped off.

22People of Zion, the time for you to be punished

will come to an end.

The Lord won’t keep you away from your land any longer.

But he will punish your sin, people of Edom.

He will show everyone the evil things you have done.

Vietnamese Contemporary Bible

Ai Ca 4:1-22

Những Ngày Cuối Cùng của Giê-ru-sa-lem

1Vàng đã mất vẻ sáng!

Ngay cả vàng ròng cũng đã biến chất.

Đá trong nơi thánh

bị đổ ra mặt đường phố!

2Trai tráng ưu tú của Giê-ru-sa-lem ngày trước

được quý như vàng ròng,

nay bị xem như những bình gốm

do người thợ gốm tầm thường tạo nên.

3Chó rừng còn biết cho con bú,

nhưng Ít-ra-ên dân tôi thì không.

Chúng không thèm nghe tiếng con kêu khóc,

như đà điểu trong hoang mạc.

4Lưỡi khô nẻ của trẻ thơ

dính chặt vào vòm họng vì quá khát.

Trẻ nhỏ khóc đòi ăn,

nhưng không kiếm đâu ra một mẩu bánh.

5Những người từng ăn cao lương mỹ vị,

nay đi ăn xin trong đường phố cầu mong một chút thực phẩm để cầm hơi.

Những người từng sống trên nhung lụa,

nay đào xới các đống rác tìm thức ăn.

6Tội lỗi của dân tôi

lớn hơn tội lỗi của Sô-đôm,

nơi bị sụp đổ trong khoảnh khắc

không một bàn tay giúp đỡ.

7Các lãnh đạo4:7 Nt các người Na-xi-rê xưa kia sức khỏe dồi dào—

sáng hơn tuyết, trắng hơn sữa.

Mặt họ hồng hào như ngọc đỏ,

rạng ngời như bích ngọc.

8Nhưng nay mặt họ đen như than.

Không ai nhận ra họ trên đường phố.

Họ chỉ còn da bọc xương;

như củi khô và cứng.

9Những người tử trận còn đỡ khổ hơn

những người bị chết vì đói.

10Những phụ nữ có tấm lòng dịu dàng

lại nấu chính con của mình.

Họ ăn con mình

để được sống sót trong ngày điêu linh.

11Nhưng bây giờ, cơn thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu đã nguôi ngoai.

Cơn giận dữ dội của Ngài đã được trút đổ.

Ngọn lửa Ngài nhóm lên tại Giê-ru-sa-lem

đã đốt cháy kinh thành tận nền móng.

12Không một vua nào trên đất—

không một người trên thế gian—

có thể tin rằng kẻ thù

lại tiến qua các cổng thành Giê-ru-sa-lem.

13Điều ấy xảy ra vì tội lỗi của các tiên tri

và tội ác các thầy tế lễ,

là những người làm ô uế thành

bởi sự đổ máu của người vô tội.

14Họ quờ quạng như người mù

đi qua các đường phố,

áo quần họ bê bét máu người,

đến nỗi không ai dám đụng đến.

15Người ta hét lên khi thấy họ: “Tránh xa ra!

Đồ ô uế! Đừng đụng đến chúng ta!”

Vì thế, họ chạy trốn vào vùng xa

và lang thang giữa các nước ngoại bang,

nhưng đi đến đâu cũng bị đuổi.

16Chính Chúa Hằng Hữu đã phân tán họ,

Ngài không còn đếm xỉa đến họ nữa.

Người ta không còn kính trọng các thầy tế lễ

hay tôn trọng các cấp lãnh đạo.

17Chúng tôi trông đợi đồng minh

đến và giải cứu chúng tôi,

nhưng chúng tôi cứ trông chờ

một dân tộc không thể cứu chúng tôi.

18Mỗi khi đi xuống các đường phố

là tính mạng bị đe dọa.

Kết cuộc của chúng tôi đã gần; ngày của chúng ta chỉ còn là con số.

Chúng tôi sắp bị diệt vong!

19Quân thù chúng tôi nhanh như chớp,

dù trốn lên núi cao, chúng cũng tìm ra.

Nếu chúng tôi trốn trong hoang mạc,

chúng cũng đã dàn quân chờ sẵn.

20Vua chúng tôi—được Chúa Hằng Hữu xức dầu, tượng trưng cho hồn nước—

cũng bị quân thù gài bẫy bắt sống.

Chúng tôi nghĩ rằng dưới bóng người ấy

có thể bảo vệ chúng tôi chống lại bất cứ quốc gia nào trên đất!

21Dân tộc Ê-đôm,

các ngươi có reo mừng trong xứ U-xơ không?

Nhưng ngươi cũng sẽ uống chén thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu.

Ngươi cũng sẽ bị lột trần trong cơn say túy lúy.

22Hỡi con gái Si-ôn xinh đẹp, hình phạt ngươi sẽ kết thúc;

ngươi sẽ sớm trở về từ xứ lưu đày.

Nhưng Ê-đôm, hình phạt của ngươi chỉ mới bắt đầu;

chẳng bao lâu tội lỗi ngươi sẽ bị phơi bày.