レビ記 25 – JCB & VCB

Japanese Contemporary Bible

レビ記 25:1-55

25

安息の年とヨベルの年

1-2モーセがまだシナイ山にいる間に、主は次のような人々への指示を彼に与えました。「わたしが与えようとしている国に着いたら、七年に一度は土地を休ませなさい。 3六年間は畑に種をまき、ぶどう園の手入れをして収穫を上げるがいい。 4だが七年目は休耕して、主の前に土地を休ませなさい。種をまいたり、ぶどう園の手入れをしたりしてはならない。 5手入れもしないのに自然に生えた実やぶどうを収穫するのも許されない。土地を休ませる年だからだ。 6-7その年に育った実は収穫はできないが、必要な分だけなら、だれが取ってもかまわない。あなたがたはもちろん、使用人、奴隷、あなたのもとにいる外国人も含まれる。家畜や野生動物にも自由に食べさせなさい。

8さらに五十年目を特別な年、ヨベルの年とする。 9その年の全国民の罪を償う日に、ラッパを国中に高く鳴り響かせなさい。 10五十年目は聖なる負債免除の年である。負債のある者は、公私の別なく負債はすべて帳消しにされる。また、人手に渡った財産も戻ってくる。

11種まきも、刈り入れもしてはならない。なんと恵まれた年だろう。 12聖なる五十年祭だ。その年は、野に自然に育ったものを食べなさい。

13ヨベルの年には、だれもが元の財産を取り戻す。売ったものでも再び自分のものとなる。 14-16だから、それまでの四十九年間に土地を売買する場合は、ヨベルの年までの年数によって公正な値段をつけなさい。残りの年数が長ければ値段は高くなり、短ければ安くなる。つまり、土地を返すまで何回収穫できるかによって値段を決めるのだ。

17-18神を恐れなさい。不当に高い値段をつけてはならない。わたしは主である。約束の国で安全に暮らしたければ、わたしのおきてに従いなさい。 19そうすれば豊作に恵まれ、不自由なく安全に暮らせる。 20『七年目は作物を作れないのなら、いったい何を食べたらいいのか』と言うのか。 21-22心配はいらない。六年目を豊作にし、たっぷり三年分の収穫を上げさせよう。

23土地はわたしのものだから、それを永久に売り渡してはならない。あなたがたは任されている者にすぎないのだから。 24土地を売るときは、いつでも買い戻せることを条件にしなければならない。 25生活に困り、土地を手放さなければならなくなったときは、近親者が買い戻してかまわない。 26-27そのとき買い戻す者がいなくても、金ができしだい、売った本人が、ヨベルの年までの収穫の回数に見合う値段でいつでも買い戻せる。買い主は代金を受け取り、土地を返さなければならない。 28元の持ち主が買い戻せないときは、ヨベルの年まで買い主のものとなる。ヨベルの年になったら当然返さなければならない。

29もし、城壁で囲まれた町の中にある家を売る場合は、一年間は買い戻す権利がある。 30一年以内に買い戻せないときは、永久に新しい所有者のものとなる。ヨベルの年にも返す必要はない。 31城壁で囲まれていない村にある家は、畑地と同じようにいつでも買い戻すことができ、ヨベルの年には元の持ち主に返される。

32ただし、レビ人の町の家の場合は、城壁に囲まれた町であっても、レビ人はいつでも買い戻せるし、 33ヨベルの年には彼らに返さなければならない。レビ人はほかの部族のように農地はもらえず、それぞれの町にある家と、その回りの畑しか持っていないからだ。 34レビ人は、町の周囲の公用地を売ってはならない。そこは彼らの永久の所有地だからである。

35同胞のイスラエル人が生活に困ったら、助ける責任がある。客として家に招き、 36いっしょに住まわせなさい。神を恐れなさい。金を貸すなら無利子で貸しなさい。 37決して利息を取ってはならない。必要なものは買い与えなさい。困っている人を利用して、もうけようとしてはならない。 38わたしは、あなたがたをエジプトから救い出してカナンの地を与える、あなたがたの神、主である。

39同胞のイスラエル人が生活に困って身売りしても、奴隷のように扱ってはならない。 40使用人か客のように扱いなさい。その者が仕えるのはヨベルの年までだ。 41その時が来れば、子どもたちといっしょに家族のところへ戻り、財産も取り戻せる。 42わたしは、あなたがたをエジプトから救い出した神であり、あなたがたはみな、わたしのしもべである。奴隷のように売られることも、 43手荒く扱われることもあってはならない。神を恐れなさい。

44周辺の国の外国人なら、奴隷として買ってもかまわない。 45また、イスラエル生まれの外国人の子どもも、奴隷として買うことができる。 46生涯奴隷として使い、子孫に譲り渡してもよい。ただし、同胞のイスラエル人を、そのように扱ってはならない。

47生活に困ったイスラエル人が、富裕な在留外国人やその家族に身売りした場合は、 48-49兄弟か、おじか、いとこ、あるいは親せきの者ならだれにでも買い戻してもらえる。金ができれば、自分で自分を買い戻すこともできる。 50自由の身となる代価は、ヨベルの年までの残りの年数によって決める。 51まだかなり間があるときは、身売りした時に受け取った額を払いなさい。 52何年もたってヨベルの年まで残り少なくなっている場合は、それに見合うだけ払えばよい。 53イスラエル人が外国人に身売りした場合、買った外国人は、奴隷だからといって酷使してはならない。年ごとに雇われる使用人並みに扱いなさい。 54たとえ買い戻せない場合でも、ヨベルの年がくれば子どもたちといっしょに自由の身となる。 55イスラエル人は、わたしがこの手でエジプトから救い出した、わたしのしもべだからだ。

Vietnamese Contemporary Bible

Lê-vi Ký 25:1-55

Năm An Nghỉ

1Trên Núi Si-nai, Chúa Hằng Hữu phán bảo Môi-se: 2“Hãy truyền cho người Ít-ra-ên: Khi đã vào đất Ta cho, phải để cho đất nghỉ vào năm thứ bảy.25:2 Nt đất sẽ giữ lễ Sa-bát cho Chúa Hằng Hữu 3Các ngươi sẽ cày cấy đồng ruộng, trồng tỉa vườn nho, thu hoa quả trong sáu năm. 4Nhưng năm thứ bảy sẽ là năm đất hưu canh, năm An Nghỉ của Chúa Hằng Hữu. Không ai được làm ruộng, tỉa nho trong vườn. 5Cũng đừng thu chứa hoa quả tự mọc lên trong năm đất nghỉ ngơi này. 6Trong năm An Nghỉ, đất vẫn cung cấp đầy đủ thực phẩm cho mọi người: Cho ngươi, cho nô lệ, và người làm công của ngươi, cho khách tạm trú trong nhà ngươi, 7cho gia súc, và luôn cả các loài thú vật sống trong đất ngươi.”

Năm Hân Hỉ

8“Cứ bảy lần bảy năm, tức là bốn mươi chín năm. 9Vào ngày mồng mười tháng bảy,25:9 Theo lịch Do Thái là Ngày Chuộc Tội, phải thổi kèn vang lên khắp lãnh thổ. 10Vì năm thứ năm mươi là năm thánh, mọi người trên toàn đất nước sẽ được công bố tự do, hoan hỉ. Năm ấy mọi người có quyền lấy lại tài sản mình, người nô lệ được tự do trở về với gia đình. 11Đây là một năm đầy hân hoan, hạnh phước. Các ngươi sẽ không gieo, không gặt, không hái. 12Vì đất sẽ tự nó sinh sản hoa màu cho các ngươi dùng trong năm thánh đầy hạnh phước này.

13Trong năm ấy, mọi người sẽ chiếm lại quyền sở hữu tài sản mình. 14Vậy, khi mua bán tài sản, đừng lợi dụng nhau. 15Phải tính cho đến Năm Hân Hỉ sắp tới, mà mua đất từ người lân cận. Còn người bán sẽ căn cứ vào số năm đến Năm Hân Hỉ sắp tới mà định giá. 16Giá mua bán sẽ tăng giảm tùy theo số năm còn lại. Vì thật ra, đây chỉ là một sự mua bán số vụ mùa còn lại mà thôi. 17Vậy, đừng để cho bên nào bị thiệt thòi, phải kính sợ Đức Chúa Trời. Ta là Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của các ngươi.

18Phải tuân hành luật pháp Ta, để có an ninh trật tự xã hội. 19Đất sẽ sản xuất hoa quả, ngươi sẽ được no nê và sống yên lành. 20Nếu ngươi hỏi: ‘Chúng tôi sẽ lấy gì ăn trong năm thứ bảy khi không được phép gieo và gặt?’ 21Ta sẽ ban phước cho các ngươi được mùa gấp ba lần trong năm thứ sáu. 22Khi các ngươi gieo trồng cho năm thứ tám, các ngươi vẫn ăn hoa lợi của năm thứ sáu. Thực tế, các ngươi vẫn ăn từ hoa lợi dư dật từ mùa màng cũ cho đến mùa gặt năm thứ chín.”

Sự Chuộc Tài Sản

23“Không được đoạn mãi đất đai, vì đất thuộc về Ta. Các ngươi chỉ là kiều dân và người chiếm hữu tạm thời.

24Quyền chuộc lại đất đã bán phải được tôn trọng trong toàn lãnh thổ. 25Nếu một người túng thiếu, phải bán bớt một phần đất mình, thì một người bà con gần của người này có quyền chuộc đất lại. 26Nếu người này không còn bà con để chuộc đất cho mình, nhưng về sau làm ăn khá ra, có đủ tiền để chuộc đất, 27thì người ấy sẽ chiết tính tiền chuộc theo tỷ lệ thời gian, tính từ năm bán,25:27 Cho đến Năm Hân Hỉ và trả cho người đã mua một số tiền bằng giá trị những năm còn lại, rồi lấy đất về. 28Trong trường hợp người này không có khả năng chuộc đất, đất đã bán sẽ thuộc về người mua cho đến Năm Hân Hỉ, rồi đất sẽ hoàn nguyên chủ vào năm ấy.

29Nếu một người bán một cái nhà trong thành, thì người ấy có một năm tròn để chuộc nhà lại. 30Nếu người bán không chuộc nhà trong thời hạn một năm nói trên, thì nhà sẽ vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của người mua. Đến Năm Hân Hỉ, nhà này sẽ không hoàn nguyên chủ. 31Nhưng nhà trong làng xóm không có thành bao bọc sẽ được đồng hóa với đất đai; như thế người bán có quyền chuộc lại và nhà sẽ hoàn lại nguyên chủ vào Năm Hân Hỉ.

32Tuy nhiên, đặc biệt đối với nhà của người Lê-vi, dù ở trong thành cũng sẽ được chuộc bất kỳ lúc nào. 33Nếu nhà không được chuộc vào Năm Hân Hỉ, thì nhà này vẫn thuộc về người Lê-vi đã bán, vì người Lê-vi chỉ có nhà ở trong thành mà thôi. 34Ruộng đất ở chung quanh thành của người Lê-vi là những tài sản vĩnh viễn của họ, họ không được phép bán.”

Sự Chuộc Người Nghèo và Nô Lệ

35“Nếu có người anh em nghèo nàn, không tự nuôi sống được, thì ngươi phải giúp người ấy, cho họ sống chung với mình như người tạm trú vậy. 36Không được cho người ấy vay tiền để lấy lãi, nhưng phải kính sợ Đức Chúa Trời. 37Cũng không được tính tiền ăn để kiếm lời, nhưng phải để cho người ấy sống với mình. 38Ta là Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của ngươi, đã đem ngươi ra khỏi Ai Cập, để cho ngươi đất Ca-na-an và để làm Đức Chúa Trời ngươi.

39Nếu có người anh em nghèo quá, phải bán mình cho ngươi, ngươi sẽ không được đãi người ấy như nô lệ. 40Phải coi người ấy như một người làm công hay người tạm trú. Người ấy sẽ giúp việc ngươi cho đến Năm Hân Hỉ. 41Lúc ấy, người sẽ đem theo con cái ra khỏi nhà ngươi, để về với nhà cửa đất đai của cha ông mình. 42Vì mọi người Ít-ra-ên là đầy tớ Ta, được Ta đem ra khỏi Ai Cập, nên không được bán mình làm nô lệ. 43Và ngươi không được hà khắc với người anh em, nhưng phải kính sợ Đức Chúa Trời.

44Muốn nuôi nô lệ, ngươi được mua người ngoại quốc ở trong các nước chung quanh, 45hoặc mua con cái của những kiều dân sống chung với ngươi, dù họ đã được sinh ra trong đất ngươi. 46Họ sẽ làm nô lệ suốt đời, vì họ thuộc về ngươi, và ngươi được truyền họ lại cho con mình. Còn giữa anh chị em người Ít-ra-ên với nhau, ngươi không được hà khắc.

47Nếu có kiều dân sống chung với ngươi trở nên giàu có, và một người Ít-ra-ên trở nên nghèo cực, phải bán mình cho người ngoại quốc hay cho con cái của người ngoại quốc ấy, 48thì người Ít-ra-ên sẽ được chuộc bởi anh hay em mình, 49chú, bác, anh em họ, hay một người bà con gần nào khác trong gia đình. Người ấy cũng có thể tự chuộc mình nếu có đủ khả năng. 50Người ấy sẽ tính với chủ đã mua mình xem còn lại bao nhiêu năm cho đến Năm Hân Hỉ. Tiền chuộc sẽ bằng tiền mướn một người làm công trong những năm còn lại. 51Nếu còn lại nhiều năm, thì người ấy phải trả tiền chuộc gần bằng giá bán mình. 52Nếu chỉ còn ít năm nữa là tới Năm Hân Hỉ, thì tiền chuộc sẽ là một số nhỏ tương xứng với số năm. 53Vì người ấy được coi như người làm mướn hằng năm, chủ không được cư xử hà khắc. 54Nếu người ấy không được chuộc, thì người ấy và con cái mình sẽ được tự do trong Năm Hân Hỉ. 55Vì tất cả con dân Ít-ra-ên là đầy tớ của Ta, Ta đã đem họ ra khỏi Ai Cập. Ta là Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của các ngươi.”