Jeremia 4 – HOF & VCB

Hoffnung für Alle

Jeremia 4:1-31

Fangt ganz neu an!

1Der Herr lässt dir verkünden: »Kehr um, Israel, komm zurück zu mir! Wirf deine abscheulichen Götzen weg und wende dich nicht länger von mir ab. 2Wenn du bei meinem Namen schwörst, sei aufrichtig, ehrlich und halte dich daran. Dann werden auch die anderen Völker einander in meinem Namen Segen wünschen und sich glücklich schätzen, mich zu kennen.

3Ich, der Herr, sage zu den Bewohnern von Juda und Jerusalem: Fangt ganz neu an wie ein Bauer, der ein brachliegendes Feld zum ersten Mal wieder bestellt! Streut eure Saat auf fruchtbaren Boden und nicht unter die Dornen! 4Ändert euch von Grund auf und wendet euch von ganzem Herzen mir zu!4,4 Wörtlich: Beschneidet euch für den Herrn und entfernt die Vorhaut von eurem Herzen! Wenn ihr nicht von euren falschen Wegen umkehrt, entbrennt mein Zorn wie ein Feuer, das niemand löschen kann.«

Unheil aus dem Norden

5»Schlagt Alarm in Juda und in Jerusalem! Blast das Signalhorn überall im Land! Ruft, so laut ihr könnt: ›Sammelt euch und flieht in die befestigten Städte!‹ 6Stellt Wegweiser nach Zion auf! Lauft und bleibt nicht stehen! Denn aus dem Norden bringe ich, der Herr, schreckliches Unheil und Zerstörung über das Land.

7Ein Löwe kommt aus seinem Versteck und geht auf Raubzug: Ganze Völker will er verschlingen. Ja, er verlässt sein Versteck, um euer Land zu verwüsten! Zerstört und entvölkert wird er eure Städte zurücklassen.

8Zieht Trauergewänder an, weint und klagt: ›Immer noch lastet der glühende Zorn des Herrn auf uns!‹

9Wenn das geschieht, werden der König und die führenden Männer allen Mut verlieren, die Priester werden entsetzt sein und die Propheten starr vor Schreck. Darauf gebe ich, der Herr, mein Wort!«

10»Ach, Herr, mein Gott«, rief ich, »du hast dieses Volk und die Einwohner von Jerusalem schlimm getäuscht! Frieden hast du ihnen versprochen, und nun sitzt ihnen das Messer an der Kehle!« 11Der Herr erwiderte: »Wenn es so weit ist, wird man den Einwohnern von Jerusalem und dem ganzen Volk zurufen: ›Ein Glutwind kommt von den kahlen Höhen in der Wüste!‹ Er wird meinem Volk direkt ins Gesicht blasen. Es ist kein Wind, mit dem man Spreu und Weizen voneinander trennen kann, 12dazu ist er zu stark. Er kommt auf meinen Befehl. Jetzt werde ich persönlich mein Urteil über euch sprechen!

13Ihr schreit: ›Seht! Der Feind rückt heran wie eine Gewitterfront! Seine Streitwagen brausen daher wie ein Wirbelsturm, seine Pferde sind schneller als Adler! Wir sind dem Untergang geweiht, wir sind verloren!‹

14Jerusalem, reinige dein Herz von aller Bosheit, damit du gerettet wirst! Wie lange noch willst du Unheil ausbrüten?

15Boten kommen aus der Stadt Dan und vom Bergland Ephraim. Sie bringen eine Schreckensnachricht: 16›Meldet Jerusalem und den umliegenden Völkern: Aus einem fernen Land rückt ein Heer zur Eroberung heran!‹ Vor den Städten Judas werden sie das Kriegsgeschrei anstimmen, 17sich aufstellen und sie umringen wie Wächter, die ein Feld bewachen; denn dieses Volk hat sich gegen mich, den Herrn, aufgelehnt. 18Das alles habt ihr euch selbst zu verdanken, eure eigenen Taten und Irrwege haben es euch eingebracht. Nun bekommt ihr den Lohn für eure Bosheit und müsst spüren, wie bitter und schmerzlich es ist, mich zu verlassen!«

Jeremia leidet mit seinem Volk

19Was sind das für Qualen! Ich winde mich vor Schmerzen, und das Herz klopft mir bis zum Hals. Ich kann nicht schweigen, denn ich höre das Signalhorn und das Kriegsgeschrei! 20Man meldet eine Niederlage nach der anderen, das ganze Land ist schon verwüstet! Ganz plötzlich wurden unsere Zelte zerstört und ihre Decken zerfetzt. 21Wie lange muss ich die Feldzeichen der Feinde noch sehen und ihre Signalhörner hören?

22Der Herr spricht: »Mein Volk ist töricht und verbohrt, sie wollen mich nicht kennen. Sie sind wie unverständige und dumme Kinder. Böses zu tun, damit kennen sie sich aus, aber wie man Gutes tut, das wissen sie nicht!«

23Ich sah die Erde an – sie war leer und ohne Leben. Ich blickte zum Himmel empor – dort schien kein Licht. 24Ich schaute zu den Bergen hinüber – sie bebten, und alle Hügel schwankten. 25Im ganzen Land sah ich keine Menschen mehr, selbst die Vögel waren fortgeflogen. 26Die einst fruchtbaren Felder waren eine trostlose Wüste, und die Städte lagen in Trümmern. Das hat der Herr getan in seinem glühenden Zorn. 27Er sprach: »Ich will dieses Land verwüsten – doch nicht ganz und gar! 28Die Erde trauert, und der Himmel verfinstert sich. Denn ich, der Herr, habe den Befehl dazu gegeben und bereue es nicht. Mein Entschluss steht fest.

29Die Reiter und Bogenschützen stürmen mit lautem Geschrei heran, die Einwohner der Städte fliehen in die dichten Wälder und verstecken sich in Höhlen. Alle Städte sind verlassen und unbewohnt.

30Aber du, Jerusalem, was machst du da? Deine Eroberer stehen schon vor der Tür, und du ziehst dein leuchtend rotes Festkleid an, hängst dir goldenen Schmuck um den Hals und schminkst deine Augen? Umsonst machst du dich schön! Deine Liebhaber haben dich satt, jetzt trachten sie dir nach dem Leben.« 31Da, ein Schrei wie von einer Frau, die zum ersten Mal in den Wehen liegt! Es ist die Stadt Zion. Sie ringt nach Luft, streckt Hilfe suchend ihre Hände aus und ruft: »Ich bin verloren! Sie bringen mich um!«

Vietnamese Contemporary Bible

Giê-rê-mi 4:1-31

1Chúa Hằng Hữu kêu gọi: “Ít-ra-ên ơi,

ước gì ngươi trở về, quay lại với Ta.

Nếu ngươi loại bỏ các thần tượng đáng ghê tởm

và không còn lang bang nữa.

2Và khi ngươi thề trong Danh Ta, ngươi nói:

‘Thật như Chúa Hằng Hữu hằng sống,’

ngươi có thể làm vậy

với những lời chân thật, công bằng, và công chính.

Khi ấy ngươi sẽ là nguồn phước cho các nước trên thế giới

và mọi dân tộc sẽ đến và tôn ngợi Danh Ta.”

Sự Phán Xét Chống Nghịch Giu-đa

3Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán bảo người Giu-đa và Giê-ru-sa-lem:

“Hãy cày xới tấm lòng cứng cỏi của các ngươi!

Đừng gieo giống tốt giữa gai gốc.

4Hỡi cư dân Giu-đa và Giê-ru-sa-lem,

hãy từ bỏ sự kiêu ngạo và sức mạnh của các ngươi.

Hãy thay đổi lòng các ngươi trước mặt Chúa Hằng Hữu,

nếu không, cơn thịnh nộ Ta sẽ cháy hực như ngọn lửa phừng

vì việc ác các ngươi đã làm.

5Hãy tuyên cáo trong xứ Giu-đa và Giê-ru-sa-lem!

Thổi kèn vang khắp đất nước và la to:

‘Hãy trốn chạy vì sự sống của các ngươi!

Hãy trốn vào các thành được phòng thủ kiên cố!’

6Hãy dựng cờ báo hiệu hướng về Si-ôn:

‘Hãy trốn ngay! Đừng trì hoãn!’

Vì Ta sẽ đem một tai họa khủng khiếp từ phương bắc

giáng trên các ngươi.”

7Một sư tử hiên ngang đã ra từ hang động,

tức kẻ tiêu diệt các nước.

Nó đã xuất quân hướng về đất của các ngươi.

Nó sẽ tàn phá đất nước các ngươi!

Các thành của các ngươi sẽ đổ xuống điêu tàn,

không còn một bóng người.

8Hãy mặc áo tang tiếc thương,

và kêu khóc với lòng đau đớn,

vì cơn thịnh nộ khủng khiếp của Chúa Hằng Hữu

đang giáng trên chúng ta.

9Chúa Hằng Hữu phán: “Trong ngày ấy,

vua và các quan của các ngươi sẽ run sợ kinh hãi.

Các thầy tế lễ sẽ sửng sốt,

và các tiên tri đều kinh hoàng.”

10Tôi liền thưa: “Lạy Chúa Hằng Hữu Chí Cao,

dân này đã bị gạt bởi những điều Chúa nói,

Chúa đã hứa cho Giê-ru-sa-lem được bình an.

Thế mà lưỡi gươm đang kề cổ họ!”

11Khi đến kỳ, Chúa Hằng Hữu sẽ nói với cư dân Giê-ru-sa-lem:

“Hỡi dân yêu dấu của Ta, một ngọn gió nóng sẽ thổi từ hoang mạc,

không phải để sảy lúa hoặc để quét sạch bụi bặm.

12Đó là ngọn gió mạnh Ta sai đến!

Bấy giờ Ta sẽ tuyên báo sự hủy diệt của chúng!”

13Kẻ thù chúng ta sẽ xông đến như mây cuồn cuộn!

Các chiến xa nó tiến như vũ bão.

Kỵ binh nó nhanh hơn đại bàng.

Khốn cho chúng ta vì bị cướp phá!

14Giê-ru-sa-lem ơi! Hãy rửa lòng ngươi cho sạch gian ác,

hầu cho ngươi được cứu.

Ngươi còn ấp ủ những tư tưởng

hư hoại cho đến khi nào?

15Sự hủy diệt ngươi đã được loan báo

từ xứ Đan và từ đồi núi Ép-ra-im.

16“Hãy cảnh báo các nước chung quanh

và hãy tuyên cáo tin này đến Giê-ru-sa-lem:

Kẻ thù đang kéo đến từ xứ xa xôi,

bao vây và tấn công các thành Giu-đa.

17Chúng vây chặt Giê-ru-sa-lem như người canh giữ ruộng,

vì dân Ta đã phản loạn với Ta,”

Chúa Hằng Hữu phán vậy.

18“Nếp sống4:18 Nt đường lối và việc ác ngươi là nguyên nhân của các tai họa này.

Hình phạt ngươi thật cay đắng, thâm nhiễm vào lòng ngươi!”

Giê-rê-mi Than Khóc vì Dân Chúa

19Ôi, lòng dạ tôi, lòng dạ tôi—tôi quằn quại trong cơn đau!

Lòng tôi dày xé như cắt! Tôi không thể chịu nổi.

Vì tôi đã nghe tiếng kèn thúc trận của quân thù

và tiếng la hò xung trận của chúng.

20Cơn sóng hủy diệt đang cuồn cuộn trên khắp đất,

cho đến khi nó ngã gục trong đổ nát hoàn toàn.

Bỗng nhiên lều của tôi bị tàn phá;

trong chốc lát nơi cư trú của tôi bị hủy hoại.

21Tôi còn phải thấy cảnh chiến tranh tàn phá

và nghe kèn trận xung phong cho đến bao giờ?

22“Dân Ta thật là điên dại,

chẳng nhìn biết Ta,” Chúa Hằng Hữu phán.

“Chúng ngu muội như trẻ con

không có trí khôn.

Chúng chỉ đủ khôn ngoan để làm ác

chứ chẳng biết cách làm lành!”

Giê-rê-mi Thấy Khải Tượng Suy Vong Gần Đến

23Tôi quan sát trên đất, nó trống rỗng và không có hình thể.

Tôi ngẩng mặt lên trời, nơi ấy không một tia sáng.

24Tôi nhìn lên các rặng núi cao và đồi,

chúng đều rúng động và run rẩy.

25Tôi nhìn quanh, chẳng còn một bóng người.

Tất cả loài chim trên trời đều trốn đi xa.

26Tôi nhìn, ruộng tốt biến thành hoang mạc.

Các thành sầm uất sụp đổ

tan tành bởi cơn thịnh nộ dữ dội của Chúa Hằng Hữu.

27Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:

“Cả nước này sẽ bị sụp đổ,

nhưng Ta sẽ không hủy diệt hoàn toàn.

28Khắp đất sẽ khóc than,

và bầu trời sẽ mặc áo tang

vì nghe Ta tuyên án dân Ta.

Nhưng Ta đã quyết định và sẽ không đổi ý.”

29Tất cả dân chúng đều khiếp sợ chạy trốn

khi nghe tiếng lính cỡi ngựa và lính bắn tên.

Họ trốn vào bụi rậm

và ẩn nấp trên rừng núi.

Tất cả thành trì đều bỏ ngỏ—

không một ai sống trong đó nữa!

30Các ngươi đang làm gì,

hỡi kẻ bị diệt vong?

Tại sao các ngươi mặc áo đẹp

và đeo các thứ trang sức bằng vàng?

Tại sao các ngươi lấy mực vẽ mắt cho đẹp?

Dù các ngươi tô điểm đến đâu cũng vô ích!

Ngay cả các nước đồng minh là những người tình của các ngươi

cũng trở mặt và âm mưu giết hại các ngươi.

31Tôi nghe tiếng khóc la, như người đàn bà trong cơn chuyển bụng,

tiếng rên của sản phụ sinh con đầu lòng.

Đó là tiếng của con gái Si-ôn xinh đẹp

thở hổn hển và rên rỉ:

“Khốn cho tôi! Tôi bất lực trước bọn giết người!”