Romains 9 – BDS & VCB

La Bible du Semeur

Romains 9:1-33

Israël dans l’histoire du salut

Les sentiments de Paul à l’égard des Israélites

1Je dis la vérité, en tant qu’homme uni à Christ, je ne mens pas ; ma conscience, en accord avec l’Esprit Saint, me rend ce témoignage : 2j’éprouve une profonde tristesse et un chagrin continuel dans mon cœur. 3Oui, je demanderais à Dieu d’être maudit9.3 Autre traduction : Je souhaiterais être maudit. et séparé de Christ pour mes frères, nés du même peuple que moi. 4Ce sont les Israélites. C’est à eux qu’appartiennent la condition de fils adoptifs de Dieu, la manifestation glorieuse de la présence divine, les alliances9.4 Certains manuscrits ont : l’alliance., le don de la Loi, le culte et les promesses ; 5à eux les patriarches ! Et c’est d’eux qu’est issu Christ dans son humanité ; il est aussi au-dessus de tout, Dieu béni pour toujours. Amen !

Le véritable Israël selon l’élection de Dieu

6Ce n’est pas que la Parole de Dieu soit restée sans effet ! Car ce ne sont pas tous ceux qui descendent du patriarche Israël9.6 Autre traduction : tous ceux qui font partie d’Israël. qui constituent Israël ; 7et ceux qui descendent d’Abraham ne sont pas tous ses enfants. Car Dieu dit à Abraham : C’est par Isaac que te sera suscitée une descendance9.7 Gn 21.12.. 8Cela veut dire que tous les enfants de la descendance naturelle d’Abraham ne sont pas enfants de Dieu. Seuls les enfants nés selon la promesse sont considérés comme sa descendance. 9Car telle est la promesse de Dieu : Vers cette époque, je viendrai, et Sara aura un fils9.9 Gn 18.10, 14..

10Et ce n’est pas tout : Rébecca eut des jumeaux nés d’un seul et même père, de notre ancêtre Isaac. 11-12Or, Dieu a un plan qui s’accomplit selon son libre choix et qui dépend, non des actions des hommes, mais uniquement de la volonté de celui qui appelle. Et pour que ce plan demeure, c’est avant même la naissance de ces enfants, et par conséquent avant qu’ils n’aient fait ni bien ni mal, que Dieu dit à Rébecca : L’aîné sera assujetti au cadet9.11-12 Gn 25.23.. 13Ceci s’accorde avec cet autre texte de l’Ecriture : J’ai aimé Jacob, et j’ai écarté Esaü9.13 Ml 1.2-3..

Le Dieu souverain est juste

14Mais alors, que dire ? Dieu serait-il injuste ? Loin de là ! 15Car il a dit à Moïse :

Je ferai grâce à qui je veux faire grâce,

j’aurai compassion de qui je veux avoir compassion9.15 Ex 33.19..

16Cela ne dépend donc ni de la volonté de l’homme, ni de ses efforts, mais de Dieu qui fait grâce. 17Dans l’Ecriture, Dieu dit au pharaon :

Voici pourquoi je t’ai fait parvenir où tu es : pour montrer en toi ma puissance et pour que ma renommée se répande par toute la terre9.17 Ex 9.16 cité selon l’ancienne version grecque..

18Ainsi donc, Dieu fait grâce à qui il veut et il endurcit qui il veut.

19Tu vas me dire : pourquoi alors fait-il encore des reproches ? Car qui a jamais pu résister à sa volonté ? 20Mais, qui es-tu donc toi, un homme, pour critiquer Dieu ? L’ouvrage demandera-t-il à l’ouvrier : « Pourquoi m’as-tu fait ainsi9.20 Voir Es 45.9.? » 21Le potier n’a-t-il pas le droit, à partir du même bloc d’argile, de fabriquer un pot d’usage noble et un autre pour l’usage courant ?

22Et qu’as-tu à redire si Dieu, parce qu’il voulait montrer sa colère et faire connaître sa puissance, a supporté avec une immense patience ceux qui étaient les objets de sa colère, tout prêts9.22 Autre traduction : préparés pour. pour la destruction ? 23Oui, qu’as-tu à redire si Dieu a agi ainsi pour manifester la richesse de sa gloire en faveur de ceux qui sont les objets de sa compassion, ceux qu’il a préparés d’avance pour la gloire ?

Pour les Juifs et pour les non-Juifs

24C’est nous qui sommes les objets de sa compassion, nous qu’il a appelés non seulement d’entre les Juifs, mais aussi d’entre les non-Juifs. 25C’est ce qu’il dit dans le livre du prophète Osée :

Celui qui n’était pas mon peuple,je l’appellerai « mon peuple ».

Celle qui n’était pas la bien-aimée,je la nommerai « bien-aimée »9.25 Os 2.25..

26Au lieu même où on leur avait dit : « Vous n’êtes pas mon peuple », on leur dira alors : « Vous êtes les enfants du Dieu vivant9.26 Os 2.1 ; 1.9.. »

27Et pour ce qui concerne Israël, Esaïe déclare de son côté :

Même si les descendants d’Israëlétaient aussi nombreux que les grains de sable au bord de la mer,

seul un reste sera sauvé.

28Car pleinement et promptement9.28 Autre traduction : de façon décisive.,le Seigneur accomplira sa parole sur la terre9.28 Es 10.22-23 cité selon l’ancienne version grecque..

29Et comme Esaïe l’avait dit par avance :

Si le Seigneur des armées célestesne nous avait laissé des descendants,

nous ressemblerions à Sodome,

nous serions comme Gomorrhe9.29 Es 1.9 cité selon l’ancienne version grecque. Sodome… Gomorrhe: deux villes qui ont subi un terrible jugement de la part de Dieu (Gn 19.23-28)..

Etre juste : par la foi et non par la Loi

30Que dire maintenant ? Voici ce que nous disons : les païens qui ne cherchaient pas à être déclarés justes par Dieu ont saisi cette justice, mais il s’agit de la justice qui est reçue par la foi. 31Les Israélites, eux, qui cherchaient à être déclarés justes en obéissant à une loi, n’y sont pas parvenus9.31 Autre traduction : n’ont pas trouvé une Loi par laquelle ils auraient pu être déclarés justes.. 32Pour quelle raison ? Parce qu’ils ont cherché à être déclarés justes non pas en comptant sur la foi, mais comme si la justice pouvait provenir de la pratique de la Loi. Ils ont buté contre la pierre qui fait tomber, 33conformément à ce que dit l’Ecriture :

Moi, je place en Sionune pierre qu’on heurte,

un rocher qui fait trébucher.

Celui qui met en lui sa confiancene connaîtra jamais le déshonneur9.33 Es 8.14 ; 28.16 cités selon l’ancienne version grecque..

Vietnamese Contemporary Bible

Rô-ma 9:1-33

Ít-ra-ên Được Đức Chúa Trời Chọn

1Tôi xin chân thành trình bày, trong Chúa Cứu Thế tôi không dám nói ngoa, có Chúa Thánh Linh chứng giám và lương tâm tôi xác nhận. 2Lòng tôi buồn rầu quá đỗi, lòng tôi đau xót đêm ngày 3vì dân tộc tôi, anh chị em của tôi. Tôi sẵn lòng chịu Chúa Cứu Thế khai trừ và bị rủa sả mãi mãi miễn là cứu vớt được anh chị em của tôi. 4Họ là dân tộc Ít-ra-ên, dân được Đức Chúa Trời nhận làm con cái, chia sẻ vinh quang, kết lời giao ước. Ngài dạy họ luật pháp, cách thờ phượng và hứa cho họ nhiều ân huệ. 5Họ thuộc dòng dõi Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp; về phần xác, Chúa Cứu Thế cũng thuộc dòng dõi ấy. Nhưng Ngài vốn là Đức Chúa Trời, Đấng cai trị mọi vật và đáng được chúc tụng muôn đời! A-men.

6Vậy, có phải Đức Chúa Trời không giữ lời hứa của Ngài với người Ít-ra-ên không? Không, vì không phải tất cả dòng dõi Ít-ra-ên đều là dân của Đức Chúa Trời! 7Cũng không phải tất cả dòng dõi Áp-ra-ham đều được Đức Chúa Trời lựa chọn. Vì Kinh Thánh chép: “Bởi Y-sác mà dòng dõi con sẽ được kể,”9:7 Sáng 21:12 Mặc dù Áp-ra-ham cũng có những con khác được hưởng lời hứa. 8Điều này có nghĩa là không phải con cháu của Áp-ra-ham là con cái Đức Chúa Trời. Nhưng chỉ dòng dõi đức tin mới thật sự là con cái theo lời hứa của Ngài. 9Đức Chúa Trời đã hứa: “Năm tới vào lúc này Ta sẽ trở lại và Sa-ra sẽ có con trai.”9:9 Sáng 18:10,14

10Con trai này là Y-sác, tổ phụ chúng ta. Khi Y-sác cưới Rê-bê-ca, nàng có thai song sinh. 11Trước khi hai con chưa sinh ra, chưa biết làm điều tốt hay điều xấu, thì người mẹ đã nhận sứ điệp từ Đức Chúa Trời. (Sứ điệp cho biết Đức Chúa Trời lựa chọn theo ý muốn của Ngài; 12Ngài chọn người của Ngài không theo việc làm tốt hay xấu của họ). Chúa phán bảo Rê-bê-ca: “Đứa lớn sẽ phục dịch đứa nhỏ.”9:12 Sáng 25:23 13Như Thánh Kinh viết: “Ta yêu Gia-cốp, nhưng ghét Ê-sau.”9:13 Mal 1:2-3

14Vậy có phải Đức Chúa Trời bất công không? Chẳng bao giờ! 15Vì Đức Chúa Trời đã phán dạy Môi-se:

“Ta sẽ nhân từ với người Ta chọn,

và Ta sẽ thương xót người Ta muốn thương xót.”9:15 Xuất 33:19

16Như thế, việc lựa chọn của Đức Chúa Trời không tùy thuộc ý muốn hay sức cố gắng của con người, nhưng do lòng nhân từ Ngài.

17Thánh Kinh cho biết Đức Chúa Trời phán với Pha-ra-ôn: “Ta cất nhắc ngươi lên ngôi để chứng tỏ quyền năng của Ta đối với ngươi, và nhân đó, Danh Ta được truyền ra khắp đất.”9:17 Xuất 9:16 18Vậy, Đức Chúa Trời tỏ lòng nhân từ đối với người này hoặc làm cứng lòng người khác tùy ý Ngài.

19Có người sẽ hỏi: “Đã thế, sao Đức Chúa Trời còn khiển trách, vì ai chống cự được ý Ngài?”

20Thưa không, đừng nói vậy. Bạn là ai mà dám chất vấn Đức Chúa Trời? Lẽ nào một chiếc bình bằng đất dám hỏi người thợ gốm: “Sao ông nặn ra tôi thế này?” 21Người thợ gốm chẳng có quyền dùng một miếng đất sét nặn ra chiếc bình này dùng vào việc sang trọng, và chiếc bình kia dùng vào việc tầm thường sao? 22Cũng thế, lẽ nào Đức Chúa Trời chẳng có quyền biểu lộ cơn thịnh nộ, chứng tỏ uy quyền của Ngài đối với những kẻ tội lỗi đáng hủy diệt, mà Ngài đã kiên tâm chịu đựng sao? 23Chúa không có quyền bày tỏ vinh quang rực rỡ của Ngài cho những người đáng thương xót được chuẩn bị từ trước để hưởng vinh quang với Ngài sao? 24Chính chúng ta là những người được Chúa lựa chọn, bao gồm cả người Do Thái lẫn Dân Ngoại.

25Về Dân Ngoại, đúng như lời Đức Chúa Trời dạy trong sách tiên tri Ô-sê:

“Ta sẽ gọi họ là dân Ta

dù họ chẳng phải dân Ta.

Ta sẽ gọi họ là người yêu dấu

dù họ chẳng từng được yêu dấu.”9:25 Ôsê 2:23

26Và:

“Đáng lẽ phải nói với họ:

‘Các ngươi chẳng phải dân Ta,’

thì Ta sẽ gọi họ là:

‘Con cái Đức Chúa Trời Hằng Sống.’”9:26 Ôsê 1:10

27Tiên tri Y-sai đã than thở về người Ít-ra-ên:

“Dù dòng dõi Ít-ra-ên đông như cát bờ biển,

chỉ một số ít người được cứu.

28Vì Chúa Hằng Hữu sẽ nhanh chóng thi hành án phạt trên khắp đất.”9:28 Ysai 10:22-23

29Và Y-sai cũng đã nói:

“Nếu Chúa Hằng Hữu Vạn Quân

không chừa lại cho chúng ta một vài hậu tự,

hẳn chúng ta đã bị quét sạch như Sô-đôm

và tuyệt diệt như Gô-mô-rơ.”9:29 Ysai 1:9

Sự Vô Tín của Người Ít-ra-ên

30Vậy, chúng ta sẽ nói thế nào? Ngay cả khi các Dân Ngoại không theo được tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời, nhưng họ đạt được công chính của Đức Chúa Trời. Và bởi đức tin đó họ đạt được công chính. 31Còn người Ít-ra-ên cố gắng vâng giữ luật pháp để được nhìn nhận là người công chính, lại không đạt được. 32Tại sao? Vì họ cậy công đức theo luật pháp, chứ không nhờ đức tin nên họ vấp phải hòn đá chướng ngại. 33Đức Chúa Trời đã cảnh cáo họ trong Thánh Kinh:

“Này, Ta đặt tại Si-ôn một hòn đá chướng ngại,

một tảng đá khiến nhiều người vấp ngã.

Nhưng ai tin Ngài

sẽ không bao giờ thất vọng.”9:33 Ysai 8:14; 28:16