Khải Huyền 18:1-17 VCB

Khải Huyền 18:1-17

Ba-by-lôn Sụp Đổ

Sau đó, tôi thấy một thiên sứ khác từ trời xuống, có uy quyền rất lớn, hào quang chiếu khắp mặt đất. Thiên sứ lớn tiếng tuyên bố:

“Ba-by-lôn lớn sụp đổ—thành vĩ đại sụp đổ hoàn toàn!

Thành này đã biến thành sào huyệt của các quỷ.

Nó là nơi giam giữ tà linh

và các loài chim dơ dáy, gớm ghiếc.

Mọi dân tộc sụp đổ

vì đã uống rượu gian dâm điên cuồng của nó.

Các vua trên thế gian

đã gian dâm với nó.

Các nhà buôn làm giàu

nhờ sự xa hoa quá mức của nó.”

Tôi lại nghe một tiếng khác từ trời:

“Dân Chúa! Hãy ra khỏi thành

để khỏi dính dấp vào tội lỗi nó

mà mang họa lây.

Vì tội lỗi nó chồng chất đến tận trời,

và Đức Chúa Trời đã nhớ lại tội ác nó.

Nó đối với các con thể nào.

Hãy đáp lại nó thể ấy.

Hơn nữa, hãy báo trả gấp hai những việc nó làm.

Chén nó đã pha cho các con, hãy cho nó uống gấp đôi.

Nó đã sống vinh hoa, xa xỉ thế nào,

hãy cho nó chịu đau đớn khổ sở thế ấy.

Nó nói thầm trong lòng:

‘Ta là nữ hoàng ngự trên ngai báu.

Ta nào phải là quả phụ,

và ta chẳng bao giờ phải khóc than.’

Cho nên mọi tai họa sẽ giáng trên nó trong một ngày—

nào đói khổ, tang chế và diệt vong.

Nó sẽ bị thiêu trong lửa,

vì Chúa là Đức Chúa Trời, Đấng Toàn Năng sẽ đoán phạt nó.”

Các vua thế gian, là những người đã gian dâm và sống xa hoa với nó sẽ khóc lóc than vãn khi thấy khói thiêu đốt nó bay lên. Khiếp sợ vì nỗi đau đớn của nó, họ đứng xa than thở:

“Khốn nạn cho kinh thành vĩ đại,

Ba-by-lôn hùng cường đệ nhất!

Chỉ trong một giờ

sự phán xét của Đức Chúa Trời giáng trên ngươi.”

Các nhà buôn trên thế giới cũng khóc lóc than vãn, vì chẳng còn ai mua hàng hóa của họ nữa. Hàng hóa gồm đủ loại: Vàng, bạc, đá quý, trân châu; vải gai mịn, vải màu tía, lụa, và vải màu điều; các loại gỗ thơm, các phẩm vật bằng ngà, và gỗ quý; đồng, sắt, và cẩm thạch. Quế, hương liệu, nhang, nhựa thơm, trầm hương, rượu, dầu ô-liu, bột, lúa mì, gia súc, chiên, ngựa, xe, và nô lệ—tức linh hồn người ta.

Họ sẽ nói: “Mọi bảo vật nó ham chuộng

đã lìa xa nó.

Mọi cảnh xa hoa lộng lẫy

cũng đã tan biến,

chẳng còn trông thấy nữa.”

Các nhà buôn làm giàu nhờ giao thương với nó, cũng khiếp sợ vì nỗi đau đớn của nó, đứng cách xa than thở:

“Khốn nạn cho kinh thành vĩ đại này!

Nó mặc toàn vải gai mịn đỏ tía và đỏ tươi,

trang sức bằng vàng, đá quý, và trân châu!

Chỉ trong một giờ,

sự giàu sang phồn thịnh kia tan biến!”

Các thuyền trưởng, hành khách, hoa tiêu, và các nhà buôn đều đứng từ xa.

Read More of Khải Huyền 18