Ai Ca 2:7-22
Chúa đã khước từ bàn thờ Ngài;
Chúa từ bỏ nơi thánh của Ngài.
Chúa giao các cung điện của Giê-ru-sa-lem
cho quân thù chiếm đóng.
Chúng ăn mừng trong Đền Thờ Chúa Hằng Hữu
như đó là một ngày lễ hội.
Chúa Hằng Hữu đã quyết định
phá đổ các tường thành của Giê-ru-sa-lem xinh đẹp.
Chúa đã phác thảo kế hoạch hủy diệt chúng
và Ngài thực hiện điều Ngài đã định.
Vì thế, các thành trì và tường lũy
đã đổ sập trước mặt Ngài.
Các cổng Giê-ru-sa-lem chìm sâu trong đất.
Chúa đã phá vỡ các cửa khóa và then cài.
Các vua và hoàng tử bị bắt đi lưu đày biệt xứ;
luật pháp không còn tồn tại.
Các thầy tế lễ không còn nhận
khải tượng từ Chúa Hằng Hữu nữa.
Các lãnh đạo của Giê-ru-sa-lem xinh đẹp
âm thầm ngồi dưới đất.
Họ mặc áo tang
và vãi bụi đất lên đầu mình.
Các thiếu nữ Giê-ru-sa-lem
cúi đầu, nhục nhã.
Tôi đã khóc đến khô hết nước mắt;
lòng tôi tan nát.
Linh hồn tôi bấn loạn
khi tôi thấy nỗi điêu linh của dân tộc mình.
Cả đến trẻ em và trẻ sơ sinh
cũng kiệt sức ngã chết trong đường phố.
Chúng kêu gào mẹ:
“Chúng con đói và khát!”
Chúng sống tàn tạ trong đường phố
như cuộc sống của thương binh trong trận chiến.
Chúng thở hổn hển
rồi tắt hơi trong vòng tay của mẹ.
Ta có thể nói gì về ngươi?
Có ai từng thấy sự khốn khổ như vầy?
Ôi con gái Giê-ru-sa-lem,
ta có thể so sánh nỗi đau đớn ngươi với ai?
Ôi trinh nữ Si-ôn,
ta phải an ủi ngươi thế nào?
Vì vết thương ngươi sâu như lòng biển.
Ai có thể chữa lành cho ngươi?
Các tiên tri ngươi đã nói
những khải tượng giả dối và lừa gạt.
Họ không dám vạch trần tội lỗi ngươi
để cứu ngươi khỏi nạn lưu đày.
Họ chỉ vẽ lên những bức tranh giả tạo,
phủ đầy trên ngươi những hy vọng dối trá.
Những ai đi qua cũng chế nhạo ngươi.
Họ giễu cợt và nhục mạ con gái Giê-ru-sa-lem rằng:
“Đây có phải là thành mệnh danh ‘Nơi Xinh Đẹp Nhất Thế Giới,’
và ‘Nơi Vui Nhất Trần Gian’ hay không?”
Tất cả thù nghịch đều chế nhạo ngươi.
Chúng chế giễu và nghiến răng bảo:
“Cuối cùng chúng ta đã tiêu diệt nó!
Bao nhiêu năm tháng đợi chờ,
bây giờ đã đến ngày nó bị diệt vong!”
Nhưng đó là Chúa Hằng Hữu đã làm như Ngài đã định.
Ngài đã thực hiện những lời hứa gieo tai họa
Ngài đã phán từ xưa.
Chúa đã phá hủy Giê-ru-sa-lem không thương xót.
Ngài khiến kẻ thù reo mừng chiến thắng
và đề cao sức mạnh địch quân.
Lòng dân ngươi kêu khóc trước mặt Chúa,
hỡi các tường thành Giê-ru-sa-lem xinh đẹp!
Hãy để nước mắt tuôn chảy như dòng sông
suốt ngày và đêm.
Đừng để ngươi được nghỉ ngơi;
đừng để con mắt ngươi được yên ổn.
Hãy thức dậy ban đêm và kêu than.
Hãy dốc đổ lòng mình như nước trước mặt Chúa.
Tay các ngươi hãy đưa lên cầu cứu,
kêu nài Chúa xót thương con cháu ngươi,
vì trên mỗi đường phố
chúng đang ngất xỉu vì đói.
“Lạy Chúa Hằng Hữu, xin Ngài đoái xem!
Chẳng lẽ Chúa đối xử với dân Chúa như vậy sao?
Lẽ nào mẹ phải ăn thịt con cái mình,
là những đứa con đang nâng niu trong lòng?
Có phải các thầy tế lễ và các tiên tri phải bị giết
trong Đền Thánh của Chúa chăng?
Xem kìa, họ đang nằm la liệt giữa đường phố—
cả trẻ lẫn già,
con trai và con gái,
đều bị tàn sát dưới lưỡi gươm quân thù.
Chúa đã giết họ trong ngày thịnh nộ,
tàn sát họ chẳng chút xót thương.
Chúa đã gọi nỗi kinh hoàng từ mọi hướng,
như Chúa gọi trong ngày lễ hội.
Trong ngày giận dữ của Chúa Hằng Hữu,
không một ai thoát khỏi hay sống sót.
Kẻ thù đều giết sạch tất cả trẻ nhỏ
mà con từng ẵm bồng và nuôi dưỡng.”
Ai Ca 3:1-39
Hy Vọng trong Sự Nhân Từ của Chúa Hằng Hữu
Tôi đã chứng kiến các tai họa
từ cây gậy thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu.
Chúa đã đem tôi vào nơi tối tăm dày đặc,
không một tia sáng.
Ngài đưa tay chống lại tôi,
đè bẹp tôi cả ngày lẫn đêm.
Ngài làm cho tôi già trước tuổi
và bẻ nát xương cốt tôi.
Chúa dùng hoạn nạn đắng cay
bao vây và tràn ngập tôi.
Ngài bắt tôi ngồi trong chỗ tối tăm
như những người chết từ rất lâu.
Chúa xây tường vây kín tôi, tôi không thể vượt thoát.
Ngài dùng xiềng xích nặng nề trói chặt tôi.
Dù tôi khóc và la,
Ngài cũng không nghe lời cầu nguyện tôi.
Chúa giam kín tôi trong bốn bức tường đá phẳng lì;3:9 Nt xây tường bằng đá đẽo
Ngài khiến đường tôi đi khúc khuỷu.
Chúa rình bắt tôi như gấu hay sư tử,
chờ đợi tấn công tôi.
Ngài kéo tôi ra khỏi lối đi và xé nát thân tôi từng mảnh,
để tôi tự lo liệu và tự hủy diệt.
Ngài giương cung bắn vào tôi
như cái đích cho người thiện xạ.
Mũi tên của Ngài
cắm sâu vào tim tôi.
Dân tộc tôi cười chê tôi.
Cả ngày họ hát mãi những lời mỉa mai, châm chọc.
Chúa làm cho lòng dạ tôi cay đắng
như uống phải ngải cứu.
Ngài bắt tôi nhai sỏi.
Ngài cuốn tôi trong đất.
Sự bình an lìa khỏi tôi,
và tôi không nhớ phước hạnh là gì.
Tôi kêu khóc: “Huy hoàng tôi đã mất!
Mọi hy vọng tôi nhận từ Chúa Hằng Hữu nay đã tiêu tan!”
Xin Chúa nhớ cảnh hoạn nạn, khốn khổ
đắng cay tôi chịu đựng.
Linh hồn tôi nhớ rõ mồn một
nên tôi cúi mặt thẹn thùng.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn hy vọng
khi tôi nhớ đến điều này:
Lòng nhân từ của Chúa Hằng Hữu không bao giờ cạn!
Lòng thương xót của Ngài thật là vô tận.
Lòng thành tín của Ngài thật vĩ đại;
mỗi buổi sáng, sự thương xót của Chúa lại mới mẻ.
Tôi tự bảo: “Chúa Hằng Hữu là cơ nghiệp của tôi;
vì thế, tôi sẽ hy vọng trong Ngài!”
Chúa Hằng Hữu nhân từ với những người trông đợi Ngài,
và những ai tìm kiếm Ngài.
Phước cho người nào yên lặng trông chờ
vào sự cứu rỗi của Chúa Hằng Hữu.
Thật tốt cho người nào biết phục tùng trong tuổi thanh xuân,
chịu mang ách kỷ luật của Ngài.
Người ấy hãy ngồi một mình yên lặng,
vì Chúa Hằng Hữu đã đặt ách trên vai mình.
Người ấy hãy nằm sắp mặt xuống đất,
vì còn có một tia hy vọng.
Người ấy hãy đưa má cho người ta vả
và chịu nhục nhã cùng cực.
Vì Chúa Hằng Hữu không
từ bỏ người nào mãi mãi.
Dù đã làm cho đau buồn, Ngài vẫn thương xót
vì theo lòng nhân từ cao cả của Ngài.
Vì Chúa không vui thích làm đau lòng loài người
hay gây cho họ khốn khổ, buồn rầu.
Nếu loài người chà đạp dưới chân mình
tất cả tù nhân trên đất,
nếu họ tước bỏ lẽ công chính của người khác
mà Đấng Chí Cao đã ban cho,
nếu họ làm lệch cán cân công lý nơi tòa án—
lẽ nào Chúa không thấy những việc này?
Ai có thể ra lệnh điều này xảy ra
nếu Chúa Hằng Hữu không cho phép?
Chẳng phải từ Đấng Chí Cao
mà ra tai họa và phước hạnh sao?
Tại sao con người lại phàn nàn oán trách
khi bị hình phạt vì tội lỗi mình?