Giô-ên 1:1-20, Giô-ên 2:1-17 VCB

Giô-ên 1:1-20

Chúa Hằng Hữu ban sứ điệp này cho Giô-ên, con trai của Phê-thu-ên.

Than Khóc về Nạn Châu Chấu

Nghe đây, hỡi các lãnh đạo của toàn dân.

Hãy nghe, hỡi tất cả cư dân sống trong xứ.

Trong mọi thời của các ngươi,

có điều nào như thế xảy ra trước đó không?

Hãy thuật lại cho con cháu các ngươi,

để con cháu các ngươi kể lại cho con cháu của chúng.

Tiếp tục truyền lại từ đời này sang đời khác.

Sau khi sâu keo cắn phá mùa màng

thì cào cào ăn những gì còn lại!

Kế đến những gì cào cào bỏ lại, sâu lột vỏ ăn,

rồi những gì sót lại thì châu chấu sẽ ăn.

Hãy tỉnh thức, hỡi những kẻ say sưa và khóc lóc!

Hãy sầu than, hỡi những kẻ nghiện rượu!

Vì các vườn nho bị tàn phá,

rượu nho ngon ngọt không còn nữa.

Một đội quân châu chấu xâm lấn đất nước Ta,

một đạo quân kinh hoàng không đếm xuể.

Răng chúng như răng sư tử,

nanh như nanh sư tử cái.

Chúng cắn nát các cây nho Ta

và tàn phá cây vả Ta,

chúng lột sạch từ gốc đến ngọn,

để trơ những cành trắng phếu.

Hãy than khóc như thiếu phụ mặc bao gai

than khóc cho cái chết của chồng mình.

Vì không còn lúa gạo và rượu nho

để dâng lễ trong Đền Thờ Chúa Hằng Hữu.

Vì vậy các thầy tế lễ đều sầu não,

những người phục vụ Chúa Hằng Hữu đều thở than.

Đồng ruộng đã bị phá hoang,

đất vườn tiêu điều.

Lúa thóc bị hủy hoại,

nho bị héo khô,

và dầu ô-liu cũng cạn kiệt.

Hãy tuyệt vọng, hỡi tất cả nông gia!

Hãy than van, hỡi những người trồng nho!

Hãy khóc lóc vì lúa mì và lúa mạch—

tất cả mùa màng ruộng đồng—đều đã mất hết.

Các dây nho đã khô,

và cây vả đã héo.

Cây thạch lựu, cây chà là, và cây táo—

tất cả cây trái—đều đã úa tàn.

Hãy mặc áo bao gai và kêu khóc, hỡi các thầy tế lễ!

Hãy than van, hỡi những người phục vụ nơi bàn thờ!

Hãy đến, mặc áo bao gai và than khóc suốt đêm,

hỡi những người phục vụ Đức Chúa Trời của tôi.

Vì không còn lễ chay và lễ quán

được dâng lên trong Đền Thờ Đức Chúa Trời các ngươi nữa.

Hãy công bố1:14 Nt thánh hóa hoặc biệt riêng ngày kiêng ăn;

hãy kêu gọi toàn dân tham dự buổi lễ trọng thể.

Hãy mời các trưởng lão

và toàn thể dân chúng của xứ

vào Đền Thờ Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của các ngươi,

và than khóc với Chúa tại đó.

Ngày của Chúa Hằng Hữu đã gần,

ngày hủy diệt của Đấng Toàn Năng đã đến.

Ôi, ngày ấy đáng sợ biết bao!

Thực phẩm chúng ta biến mất ngay trước mắt.

Không còn lễ hội vui mừng trong nhà của Đức Chúa Trời chúng ta.

Hạt giống mục nát trong lòng đất,

và mùa màng thất thu.

Các kho thóc đều trống rỗng,

và các vựa lúa đều tan biến.

Gia súc gầm rống lên vì đói!

Các bầy bò đi lang thang xiêu xẹo

vì không còn cỏ để ăn.

Các bầy chiên và bầy dê kêu trong đau đớn.

Thưa Chúa Hằng Hữu, xin cứu giúp chúng con!

Lửa đã thiêu đốt các bãi cỏ ngoài đồng nội,

làm tàn rụi cây cối trong ruộng vườn.

Các thú rừng cũng kêu van với Chúa

vì sông suối cạn nguồn,

và lửa đã thiêu nuốt đồng cỏ nơi hoang mạc.

Read More of Giô-ên 1

Giô-ên 2:1-17

Châu Chấu Xâm Lấn Như Một Đội Quân

Hãy thổi kèn trong Si-ôn!

Hãy báo động trên Núi Thánh Ta!

Toàn dân hãy run sợ

vì ngày đoán phạt của Chúa Hằng Hữu đang giáng trên chúng ta.

Đó là ngày tối tăm mù mịt,

ngày mây đen dày đặc bao trùm.

Thình lình, như bình minh tỏa khắp các núi đồi,

một đạo quân thật đông đảo xuất hiện.

Xưa nay chưa từng có

và các đời sau cũng chẳng bao giờ có nữa.

Lửa cháy ở phía trước chúng,

và phía sau chúng đều có lửa cháy tràn lan.

Trước mặt chúng đất đai trải dài

như Vườn Ê-đen xinh đẹp.

Sau lưng chúng chẳng có gì ngoài cảnh điêu tàn;

chẳng còn gì sót lại.

Chúng giống như ngựa;

chạy nhanh như chiến mã.

Hãy xem chúng nhảy qua các ngọn núi.

Hãy nghe tiếng chúng vang động như tiếng chiến xa,

như tiếng lửa quét ngang đồng rơm rạ,

như một quân đội dũng mãnh sẵn sàng ra trận.

Nhìn thấy chúng, các nước đều lo sợ;

mọi gương mặt đều tái xanh.

Chúng tấn công như dũng sĩ

và vượt qua tường thành như lính tinh nhuệ.

Chúng tiến tới rập ràng

không bao giờ sai lệch đội hình.

Chúng không bao giờ giẫm chân lên nhau;

mỗi bước di chuyển đúng vị trí của mình.

Chúng bẻ gãy phòng thủ

mà không rời hàng ngũ.

Chúng tràn ngập cả thành phố

và chạy dọc theo tường lũy.

Chúng đột nhập vào nhà,

trèo lên như kẻ trộm trèo qua cửa sổ.

Đất rúng động khi chúng tiến lên,

và các tầng trời rung chuyển.

Mặt trời và mặt trăng tối đen,

và các vì sao không còn chiếu sáng.

Chúa Hằng Hữu đứng trước đạo quân.

Ngài hô vang truyền lệnh xuất quân.

Đây là một đội quân hùng mạnh,

và chúng nghe theo lệnh Ngài.

Ngày của Chúa Hằng Hữu thật vĩ đại và vô cùng kinh khiếp.

Ai có thể chịu đựng nổi?

Kêu Gọi Ăn Năn

Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:

“Hãy trở về cùng Ta, trong khi còn thì giờ.

Hãy dâng lên Ta cả tấm lòng của các con.

Hãy kiêng ăn, than khóc, và sầu khổ.

Đừng xé áo các con vì đau buồn,

nhưng hãy xé lòng các con.”

Hãy quay về với Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của các con,

vì Ngài đầy lòng nhân từ và thương xót,

chậm giận và đầy nhân ái.

Ngài đổi ý không giáng tai họa.

Ai biết được? Có lẽ Chúa sẽ gia hạn cho các con,

ban phước lành thay vì nguyền rủa.

Có lẽ các con còn cơ hội dâng lễ chay và lễ quán

lên Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời các con như ngày trước.

Hãy thổi kèn khắp Si-ôn!

Công bố ngày kiêng ăn;

kêu gọi toàn dân

tham dự buổi lễ trọng thể.

Hãy triệu tập toàn dân—

từ trưởng lão, trẻ em, và cả con nhỏ.

Hãy gọi các chàng rể ra khỏi nhà

và các cô dâu rời khỏi chốn loan phòng.

Hãy để các thầy tế lễ, những người phục vụ trước Chúa Hằng Hữu,

đứng và khóc lóc giữa hành lang Đền Thờ và bàn thờ.

Hãy để họ cầu nguyện: “Lạy Chúa Hằng Hữu, xin thương xót dân Ngài!

Xin đừng để tuyển dân của Ngài trở thành đề tài chế nhạo.

Xin đừng để họ trở thành trò cười cho các dân nước ngoài không tin kính, nói rằng:

‘Có phải Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên đã lìa bỏ nó?’”

Read More of Giô-ên 2