Gióp 1:1-22, Gióp 2:1-13, Gióp 3:1-26 VCB

Gióp 1:1-22

Lời Mở Đầu

Có một người tên Gióp sống tại đất U-xơ. Ông là người không chê trách vào đâu được—một người hoàn toàn chính trực. Ông kính sợ Đức Chúa Trời và tránh xa tội ác. Ông có bảy con trai và ba con gái. Tài sản gồm 7.000 chiên, 3.000 lạc đà, 500 cặp bò, và 500 lừa cái. Ông có rất nhiều đầy tớ. Ông là người giàu có nhất Đông phương.

Các con trai của Gióp thường luân phiên mở tiệc tại nhà riêng và mời ba chị em gái tham dự. Sau khi các ngày tiệc kết thúc—có khi kéo dài nhiều ngày—Gióp sai gọi các con về để làm lễ thanh tẩy. Ông thức dậy sớm dâng tế lễ thiêu cho mỗi người con vì Gióp thầm nghĩ rằng: “Có thể con cái ta phạm tội và xúc phạm Đức Chúa Trời trong lòng!” Gióp thường làm lễ thanh tẩy như vậy.

Thử Thách Thứ Nhất

Một hôm, các thiên sứ đến chầu Chúa Hằng Hữu, Sa-tan cùng đến với họ. Chúa Hằng Hữu hỏi Sa-tan: “Ngươi từ đâu đến đây?”

Sa-tan trả lời Chúa Hằng Hữu “Tôi lang thang trên đất, ngắm nhìn mọi việc xảy ra.”

Chúa Hằng Hữu hỏi Sa-tan: “Ngươi có thấy Gióp, đầy tớ Ta không? Khắp đất không ai bằng Gióp. Đó là một người trọn lành—một người hoàn toàn chính trực, kính sợ Đức Chúa Trời, và tránh xa điều ác.”

Sa-tan đáp lời Chúa Hằng Hữu: “Đúng, nhưng Gióp kính sợ Đức Chúa Trời không phải là vô cớ? Vì Chúa đã làm hàng rào bảo vệ chung quanh ông, nhà cửa, và mọi tài sản. Chúa ban phước lành cho công việc của tay ông. Hãy xem ông giàu thế nào! Nếu Chúa thử đưa tay hủy hoại tài sản, chắc chắn ông sẽ nguyền rủa Chúa ngay!”

Chúa Hằng Hữu phán bảo Sa-tan: “Được, ngươi có thể thử người, tất cả những gì người có thuộc quyền ngươi, nhưng đừng đụng vào thân xác người!” Vậy Sa-tan rời khỏi Chúa Hằng Hữu.

Một hôm, khi các con trai và con gái của Gióp đang tiệc tùng tại nhà người anh cả, bỗng một đầy tớ đến báo tin cho Gióp: “Đàn bò của ông đang cày, đàn lừa đang ăn cỏ, thì người Sê-ba tấn công. Họ cướp hết bò lừa, và giết tất cả đầy tớ. Chỉ một mình con thoát khỏi chạy về đây trình báo với ông.”

Trong khi người này đang nói, thì một đầy tớ khác chạy đến báo: “Một ngọn lửa của Đức Chúa Trời từ trời rơi xuống, thiêu chết cả bầy chiên và các mục đồng. Chỉ một mình con thoát khỏi chạy về đây trình báo với ông.”

Trong khi người ấy chưa dứt, thì một đầy tớ thứ ba đến thưa: “Ba đội quân Canh-đê đã đánh cướp hết lạc đà và giết tất cả nô bộc. Chỉ có một mình con thoát khỏi chạy về đây trình báo với ông.”

Trong khi người ấy còn đang nói, thì một đầy tớ nữa chạy đến báo: “Các con trai và con gái của ông đang dự tiệc trong nhà anh cả. Bất thình lình, một trận cuồng phong thổi từ hoang mạc đến và quật vào bốn góc nhà. Nhà sập xuống, và tất cả con cái của ông đều chết. Chỉ còn một mình con sống sót về báo tin cho ông.”

Gióp đứng dậy, xé rách chiếc áo choàng. Rồi ông cạo đầu và phủ phục dưới đất mà thờ lạy. Ông nói:

“Con trần truồng lọt lòng mẹ,

con sẽ trần truồng khi trở về.

Chúa Hằng Hữu cho con mọi sự,

nay Chúa Hằng Hữu lại lấy đi.

Danh Chúa Hằng Hữu đáng tôn ngợi biết bao!”

Trong các tai họa ấy, Gióp đã không phạm tội xúc phạm Đức Chúa Trời.

Read More of Gióp 1

Gióp 2:1-13

Thử Thách Thứ Hai

Một ngày kia, các thiên sứ lại đến chầu Chúa Hằng Hữu, Sa-tan cũng đến với họ. Chúa Hằng Hữu hỏi Sa-tan: “Ngươi từ đâu đến đây?”

Sa-tan trả lời Chúa Hằng Hữu: “Tôi lang thang trên đất, ngắm nhìn mọi việc xảy ra.”

Chúa Hằng Hữu hỏi Sa-tan: “Ngươi có thấy Gióp, đầy tớ Ta không? Đó là người tốt nhất trên đất. Là người trọn lành—một người hoàn toàn chính trực. Là người kính sợ Đức Chúa Trời và tránh xa điều ác. Dù ngươi xin Ta hại người vô cớ, Gióp vẫn cương quyết sống trọn lành.”

Sa-tan đáp lời Chúa Hằng Hữu: “Da đền cho da! Người ta chịu mất tất cả để đổi lấy sinh mạng mình. Nếu Chúa đưa tay hại đến xương thịt ông ta, chắc chắn Gióp sẽ nguyền rủa Chúa ngay!”

Chúa Hằng Hữu phán bảo Sa-tan: “Được, hãy làm điều ngươi muốn, nhưng không được hại đến mạng sống người.” Vậy Sa-tan lui khỏi mắt Chúa, và khiến cho Gióp bị ung nhọt đau đớn từ đầu đến chân.

Gióp gãi da mình bằng mảnh sành và ngồi giữa đống tro. Vợ ông nói: “Ông vẫn cương quyết sống đạo đức sao? Hãy nguyền rủa Đức Chúa Trời rồi chết đi.”

Nhưng Gióp đáp: “Bà nói năng như người đàn bà khờ dại. Tại sao chúng ta chỉ nhận những điều tốt từ tay Đức Chúa Trời, mà không dám nhận tai họa?” Trong mọi việc này, Gióp đã không làm một điều nào sai trái.

Ba Bạn của Gióp Chia Sẻ Nỗi Đau với Ông

Khi ba bạn của Gióp nghe tin ông bị tai họa, họ liền họp lại rồi từ quê nhà đến thăm để chia buồn và an ủi ông. Ba người đó là Ê-li-pha, người Thê-man, Binh-đát, người Su-a, và Sô-pha, người Na-a-ma. Khi thấy Gióp từ xa, họ không thể nhận ra ông. Họ khóc lớn tiếng, xé áo mình, và ném bụi lên không để bụi rơi xuống đầu họ. Rồi họ ngồi xuống đất bên cạnh Gióp suốt bảy ngày và bảy đêm. Không ai nói một lời nào với Gióp, vì họ thấy nỗi đau khổ của ông quá lớn.

Read More of Gióp 2

Gióp 3:1-26

Lời Thứ Nhất của Gióp

Cuối cùng Gióp cũng mở miệng, và ông nguyền rủa ngày sinh của mình. Ông nói:

“Ước gì ngày sinh của ta tan mất đi,

và đêm ta được thai dựng không có.

Nguyện ngày ấy là ngày tăm tối.

Đức Chúa Trời trên cao cũng chẳng đoái hoài,

và không có ánh sáng chiếu trên nó.

Nguyện bóng tối và tử vong chuộc ngày ấy lại.

Nguyện mây đen phủ lên nó,

và bóng tối làm nó kinh hoàng.

Nguyện đêm ấy bị lấy ra khỏi lịch,

không bao giờ được kể giữa các ngày trong năm nữa,

cũng không bao giờ xuất hiện giữa các tháng.

Nguyện đêm ấy ra hoang vu tẻ lạnh;

không lời vui, không một tiếng cười.

Nguyện những ai hay báng bổ—

những ai có thể chọc giận Lê-vi-a-than—

hãy nguyền rủa ngày ấy.

Nguyện những sao mai cứ tối tăm mãi.

Nguyện đêm trông chờ ánh sáng, nhưng vô ích;

cũng không bao giờ thấy chút rạng đông.

Ngày đáng nguyền rủa cho mẹ hoài thai

để rồi tôi ra đời chịu mọi đắng cay.

Sao tôi không chết đi khi sinh ra?

Sao tôi không chết khi vừa mới lọt lòng?

Sao tôi được nằm trên lòng của mẹ tôi?

Sao người cho tôi bú sữa nơi vú của người?

Nếu tôi chết khi sinh, thì nay tôi được bình yên.

Tôi đã an giấc và nghỉ ngơi mãi mãi.

Tôi có thể an nghỉ với các vua và các vương hầu thế gian,

nơi thành trì của họ nay nằm trong đổ nát.

Tôi có thể an nghỉ với các hoàng tử có đầy vàng,

cung điện của họ được phủ đầy bạc.

Sao tôi không được chôn như đứa trẻ sơ sinh,

như em bé không được sống để thấy ánh sáng?

Vì trong cõi chết, kẻ ác thôi gây phiền muộn,

và người mỏi mệt được nghỉ ngơi.

Ngay cả tù nhân cũng được thảnh thơi trong cõi chết,

không còn gì tai ương áp bức.

Người giàu và người nghèo đều ở đó,

và người nô lệ được tự do khỏi chủ mình.

Ôi, tại sao ban ánh sáng cho người khốn khổ,

và sự sống cho người đắng cay?

Họ trông mong chết, nhưng cái chết không đến.

Họ tìm sự chết còn hơn của cải giấu kín.

Lòng tràn đầy mừng vui khi cuối cùng được chết,

và hân hoan khi được nằm trong huyệt mộ!

Sao ban sự sống cho người không có tương lai,

những người Đức Chúa Trời đã đặt đau khổ chung quanh?

Tôi không thể ăn được vì than thở;

tiếng kêu rên của tôi tuôn đổ như nước.

Những gì tôi sợ đã phủ lên tôi.

Những gì tôi kinh hãi đã xảy đến.

Tôi không có bình an, không yên tịnh.

Tôi không được nghỉ ngơi; mà chỉ đến toàn điều phiền muộn.”

Read More of Gióp 3