Truyền Đạo 7:1-29, Truyền Đạo 8:1-17, Truyền Đạo 9:1-12 VCB

Truyền Đạo 7:1-29

Sống Khôn Ngoan

Danh tiếng tốt hơn dầu quý giá.

Ngày qua đời hơn hẳn ngày sinh.

Thà dành thời gian tại tang chế hơn tại yến tiệc. Ai rồi cũng phải chết—vậy người sống hãy để tâm suy nghĩ điều này.

Buồn bã hơn cười vui,

vì buồn bã luyện lọc lòng chúng ta.

Người khôn ngoan nghiền ngẫm về sự chết,

trong khi người dại chỉ nghĩ đến vui chơi.

Thà bị người khôn ngoan chỉ trích

còn hơn được người ngu dại ngợi khen.

Tiếng cười của người dại chóng qua,

như tiếng nổ lách tách trong lửa.

Đây cũng thật là điều vô nghĩa.

Của hối lộ khiến người khôn hóa dại,

và nó làm hư hỏng lòng người.

Kết thúc việc hơn khởi đầu một việc.

Lòng kiên nhẫn hơn tính kiêu căng.

Đừng vội để lòng mình nóng giận,

vì cơn giận sẵn trong lòng người dại.

Đừng ước ao “những ngày quá khứ tốt đẹp.”

Vì như thế chẳng phải khôn ngoan chút nào.

Sự khôn ngoan như kế thừa gia sản.

Cả hai đều ích lợi cho đời sống của người.

Khôn ngoan và tiền bạc có thể giúp mình có mọi thứ,

nhưng chỉ có khôn ngoan mới cứu được mạng sống mình.

Hãy suy ngẫm công việc của Đức Chúa Trời,

vì ai có thể làm cho thẳng vật Ngài đã bẻ cong?

Lúc thịnh vượng hãy nên vui hưởng,

nhưng khi tai biến ập đến, nên biết rằng Đức Chúa Trời cho cả hai điều đó xảy ra.

Nên nhớ rằng ở đời không có gì là chắc chắn.

Khôn Ngoan của Con Người Có Giới Hạn

Tôi đã thấy mọi điều trong cuộc đời vô nghĩa này, kể cả người tốt chết sớm và người ác sống lâu. Vậy, đừng tỏ ra quá tốt hoặc quá khôn! Sao phải tự hại mình? Mặt khác, đừng theo đường gian ác. Cũng đừng sống dại khờ! Tại sao phải chết trước hạn kỳ? Hãy chú ý những điều chỉ dẫn này, vì bất cứ ai kính sợ Đức Chúa Trời sẽ tránh được cả hai.

Một người khôn ngoan mạnh hơn mười người lãnh đạo thành.

Chẳng có một người nào suốt đời làm điều phải mà không phạm tội.

Đừng chú tâm đến lời nhỏ to—kẻo con sẽ nghe lời của đầy tớ nguyền rủa mình. Vì lòng con biết rằng chính con cũng hay nguyền rủa người khác.

Tôi cố gắng hết sức để trí khôn hướng dẫn mọi suy nghĩ và hành động mình. Tôi tự nói: “Tôi kiên quyết trở nên khôn ngoan.” Nhưng sự khôn ngoan vẫn ở quá xa.

Sự khôn ngoan ở nơi xa thẳm và khó tìm được? Tôi tìm kiếm khắp nơi, quyết tâm tìm kiếm sự khôn ngoan và tìm hiểu nguyên lý muôn vật. Tôi đã quyết tâm để chứng tỏ rằng gian ác là ngu dốt và dại dột là điên rồ.

Tôi nhận thấy một người đàn bà quyến rũ là một cái bẫy cay đắng hơn sự chết. Tình nàng là bẫy lưới, và đôi tay mềm của nàng là dây xích. Những ai đẹp lòng Đức Chúa Trời sẽ thoát khỏi tay nàng, còn người tội lỗi sẽ rơi vào bẫy của nàng.

Người Truyền Đạo nói: “Đây là kết luận của tôi. Tôi nhận thấy điều này sau khi xem xét kỹ lưỡng từ nhiều khía cạnh. Dù tôi đã tìm kiếm nhiều lần, tôi vẫn không tìm được điều mình đang tìm kiếm. Trong một nghìn người đàn ông, chỉ có một người là ngay thẳng, còn trong tất cả người đàn bà, chẳng có một người nào! Nhưng tôi tìm được điều này: Đức Chúa Trời tạo dựng con người ngay thẳng, nhưng loài người lại đi theo con đường xấu của riêng mình.”

Read More of Truyền Đạo 7

Truyền Đạo 8:1-17

Sự khôn ngoan biết bao kỳ diệu,

phân tích cùng giải lý mọi điều.

Sự khôn ngoan làm mặt người sáng lên,

xóa tan vẻ khó khăn, làm cho nét mặt ra dịu dàng.

Tuân Lệnh Vua

Phải tuân lệnh vua, như lời con đã thề với Đức Chúa Trời. Đừng tránh né bổn phận, dù phải làm việc mình không thích, vì vua có quyền làm điều gì vua muốn. Lệnh của vua có quyền tối hậu. Không ai có thể chống lại hay nghi ngờ. Người tuân lệnh vua sẽ không bị trừng phạt. Người khôn ngoan sẽ tìm thời cơ và cách làm đúng, vì việc gì cũng có thời hạn và cách thức để thực hiện, dù khi người đang gặp khó khăn.

Thật vậy, làm sao loài người có thể tránh được điều họ không biết sẽ xảy ra? Không ai trong chúng ta có thể giữ lại linh hồn mình khi hồn lìa khỏi xác. Không ai trong chúng ta có quyền để ngăn trở ngày chúng ta chết. Không một người nào được miễn trừ trong cuộc chiến này. Và khi đối mặt với sự chết, chắc chắn sự gian ác sẽ không cứu được điều ác.

Người Gian Ác và Người Công Chính

Tôi suy nghĩ sâu xa về mọi việc xảy ra dưới mặt trời, nơi loài người có quyền thế hãm hại nhau. Tôi cũng thấy người ác qua đời, được chôn cất tử tế. Họ là người thường ra vào Đền Thờ và bây giờ được ca ngợi trong chính thành mà họ từng làm điều ác! Đây cũng là một điều vô nghĩa. Vì điều ác không bị trừng phạt ngay, nên người đời vẫn tiếp tục làm điều sai trật. Nhưng dù có người làm cả trăm điều ác lại được sống lâu, thì tôi vẫn biết rằng những ai kính sợ Đức Chúa Trời sẽ được phước. Còn người ác sẽ không được phước, vì họ không kính sợ Đức Chúa Trời. Những ngày của họ sẽ qua nhanh như bóng buổi chiều tà.

Còn một điều vô nghĩa nữa xảy ra trong thế giới chúng ta. Trong cuộc đời này, có những người thiện bị đối xử như thể họ làm điều ác, lại có những người ác được đối xử như thể họ làm điều thiện. Đây cũng là điều vô nghĩa!

Vậy, tôi cho rằng ở đời cứ hưởng vui sướng, vì không có gì tốt hơn cho loài người trong thế giới này là ăn, uống, và tận hưởng cuộc sống. Như vậy, họ sẽ kinh nghiệm được sự vui thỏa trong các việc khó nhọc mà Đức Chúa Trời ban cho họ dưới mặt trời.

Trong cuộc tìm kiếm sự khôn ngoan và trong sự quan sát của tôi về những gánh nặng của loài người trên đất này, tôi thấy rằng họ làm việc không ngừng, ngày cũng như đêm. Tôi lại nhận ra rằng không ai có thể hiểu được mọi việc Đức Chúa Trời làm dưới mặt trời. Dù là người khôn ngoan tuyệt mức, tưởng mình biết cả, cũng không thể hiểu nổi.

Read More of Truyền Đạo 8

Truyền Đạo 9:1-12

Mọi Người Đều Có Chung Số Phận

Tôi lại cẩn thận nghiền ngẫm điều này: Người công chính và khôn ngoan cùng những việc họ làm đều ở trong tay Đức Chúa Trời, không ai biết Đức Chúa Trời sẽ tỏ cho họ ân huệ thế nào. Mọi người đều nhận chung một số phận, dù là người công chính hay gian ác, tốt hay xấu, tinh sạch hay ô uế, có tín ngưỡng hay không tín ngưỡng. Người nhân đức nhận cùng sự đối đãi như người tội lỗi, và người thề nguyện cùng Đức Chúa Trời cũng được đối xử như người không dám thề nguyện.

Sự kiện này thật tệ hại, vì mọi người dưới mặt trời đều có chung một số phận. Nên người ta chẳng cần lo làm điều thiện, nhưng suốt đời cứ hành động điên cuồng. Vì rốt cuộc, ai cũng phải chết. Còn sống thì còn hy vọng. Như có nói: “Một con chó sống còn hơn một con sư tử chết!”

Người sống ít ra cũng còn biết mình sẽ chết, nhưng người chết không còn biết gì nữa. Cả trí nhớ cũng chẳng còn. Bất cứ việc gì họ làm khi còn sống—yêu, ghét, đố kỵ—đều đi vào hư vô từ lâu. Họ chẳng còn phần nào trong mọi việc xảy ra trên đời. Cho nên, hãy ăn với lòng vui vẻ, và uống rượu với lòng hớn hở, vì Đức Chúa Trời chấp thuận việc này! Lúc nào cũng ăn mặc tử tế, và đừng quên xức tí nước hoa.

Sống hạnh phúc với người nữ mình yêu trong những ngày vô nghĩa của cuộc đời mà Đức Chúa Trời đã ban cho con dưới mặt trời. Người vợ mà Đức Chúa Trời cho con là phần thưởng vì những khổ nhọc của con trên đời. Bất cứ điều gì con làm, hãy làm hết sức mình. Vì khi con đến trong cõi chết, sẽ không có công việc, kế hoạch, tri thức, hay khôn ngoan.

Tôi lại quan sát các việc khác xảy ra dưới mặt trời. Không phải lúc nào người chạy nhanh nhất cũng thắng cuộc đua, và người mạnh mẽ nhất cũng thắng trận. Cũng không phải người khôn ngoan luôn no đủ, và người giỏi luôn giàu có. Người trí thức cũng không mãi đắc dụng. Vì thời thế và cơ hội xảy đến cho mọi người.

Loài người không thể biết lúc nào tai họa đến. Như cá mắc lưới hay như chim mắc bẫy, loài người cũng bị tai họa thình lình.

Read More of Truyền Đạo 9