Jeremias 4 – OL & VCB

O Livro

Jeremias 4:1-31

1“Ó Israel, se voltarem para mim renegando as vossas abominações, diz o Senhor, se deixarem os ídolos que detesto, não precisarão de andar sem rumo; 2se passarem a jurar pela vida do Senhor, e começarem a viver retamente, tendo vidas honestas e limpas, por vosso intermédio serão abençoados todos os povos da Terra e estes glorificarão o meu nome.”

3Assim diz o Senhor aos homens de Judá e Jerusalém: “Lavrem o vosso campo não arado! Não semeiem entre os espinhos! 4Circuncidem os vossos corações para o Senhor, pois doutra forma a minha cólera se acenderá, por causa dos vossos pecados, e ninguém poderá apagar esse fogo!

Ameaça vinda do Norte

5Gritem a toda a Jerusalém e a toda a Judeia! Que a trombeta toque por toda a terra! Salve-se quem puder! Fujam para as cidades fortificadas! 6Mandem um sinal desde Jerusalém: ‘Fujam já, não se demorem!’ Porque eu, o Senhor, trago-vos uma grande destruição desde o norte.”

7Um leão, um destruidor de nações, já saiu do seu covil e dirige-se para a vossa terra. As cidades serão arrasadas e ficarão sem um habitante. 8Vistam-se de luto e chorem, com corações quebrantados, porque a ira do Senhor ainda não esmoreceu.

9“Nesse dia, diz o Senhor, o rei e os demais governantes tremerão de pavor; os sacerdotes e os profetas estremecerão de horror.”

10Então eu disse: “Mas, Senhor Deus, o povo foi enganado pelo que disseste, pois prometeste grandes bênçãos para Jerusalém. Acontece agora que a espada lhe penetra até à alma!”

11Nesse tempo, será dito a este povo e a Jerusalém: “Um vento ardente, que procede das dunas do deserto, sopra em direção ao meu povo, mas a sua missão não é peneirar, nem limpar. 12É um vento muito forte que virá por minha ordem. Agora eu pronunciarei o meu julgamento contra eles.” 13Eis que os seus carros de guerra serão como remoinhos de ventos; os seus cavalos serão mais rápidos do que águias. Ai, ai de nós, porque estamos liquidados!

14Ó Jerusalém, limpa o teu coração enquanto é tempo! Ainda podes ser salva, expurgando os teus maus pensamentos! 15A tua sentença já foi proclamada desde Dan e desde o monte Efraim.

16“Avisa as outras nações que o inimigo está vindo de uma terra distante e grita contra Jerusalém e as cidades de Judá. 17Cercam já Jerusalém, como homens que guardam um campo. Porque o meu povo se rebelou contra mim, diz o Senhor. 18Foram os vossos caminhos, a vossa conduta, que provocaram tudo isto; é a vossa própria iniquidade que vos penetra até ao coração, como uma bebida bem amarga.”

19Ah! Meu coração, meu coração! Torço-me de aflição e dores; o meu coração bate com violência dentro de mim. Não posso estar sossegado, porque ouvi, ó minha alma, o som da trombeta de guerra do inimigo, os gritos de combate dos meus adversários. 20Ondas de destruição rolam sobre esta terra e não a deixam antes que esteja em ruínas. De repente, num abrir e fechar de olhos, uma casa está feita num montão de ruínas. 21Até quando terei de ver o estandarte de guerra e ouvir o toque das trombetas a convocar para o combate?

22“Até que o meu povo deixe a sua loucura, visto que já não me conhece! São como atrasados mentais que não compreendem nada! Para a prática do mal são perspicazes e argutos, mas para praticar a justiça não têm talento nenhum!”

23Olhei para baixo, para a Terra deles, tão longe quanto podia avistar em todas as direções, e vi um caos que era como uma massa amorfa; nem o firmamento tinha qualquer luminosidade. 24Olhei para as montanhas e vi que tremiam e se abalavam. 25Olhei e a humanidade inteira tinha desaparecido; até os pássaros dos ares tinham fugido. 26Os férteis vales tinham-se tornado em terras secas e desertas; todas as cidades estavam derribadas, diante do Senhor, e esmagadas pela sua fúria. 27O decreto do Senhor manda destruir a terra inteira.

“Mesmo assim”, diz ele, “ainda ficará um pequeno resto do povo. 28A Terra lamentar-se-á e os céus vestir-se-ão de luto, por causa desse meu decreto contra o povo; mas o certo é que aquilo que propus na minha mente não o alterarei.”

29Todas as cidades fogem de terror ao ruído dos exércitos que se aproximam marchando. As populações escondem-se onde podem, por entre os bosques e nas montanhas. Todas as povoações estão abandonadas; toda a gente procura escapar com medo. 30Porque te vestes com a tua melhor roupa? Para que pões as joias, maquilhas o rosto e dás cor nos olhos? Isso é tudo inútil! Os teus antigos amantes desprezam-te e hão de matar-te.

31Tenho ouvido gritos como os de uma mulher a dar à luz o seu primeiro filho. É o grito da filha de Sião que geme ofegante e estende as suas mãos clamando: “Ai de mim! Estou a desfalecer! A minha vida corre perigo nas mãos de assassinos!”

Vietnamese Contemporary Bible

Giê-rê-mi 4:1-31

1Chúa Hằng Hữu kêu gọi: “Ít-ra-ên ơi,

ước gì ngươi trở về, quay lại với Ta.

Nếu ngươi loại bỏ các thần tượng đáng ghê tởm

và không còn lang bang nữa.

2Và khi ngươi thề trong Danh Ta, ngươi nói:

‘Thật như Chúa Hằng Hữu hằng sống,’

ngươi có thể làm vậy

với những lời chân thật, công bằng, và công chính.

Khi ấy ngươi sẽ là nguồn phước cho các nước trên thế giới

và mọi dân tộc sẽ đến và tôn ngợi Danh Ta.”

Sự Phán Xét Chống Nghịch Giu-đa

3Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán bảo người Giu-đa và Giê-ru-sa-lem:

“Hãy cày xới tấm lòng cứng cỏi của các ngươi!

Đừng gieo giống tốt giữa gai gốc.

4Hỡi cư dân Giu-đa và Giê-ru-sa-lem,

hãy từ bỏ sự kiêu ngạo và sức mạnh của các ngươi.

Hãy thay đổi lòng các ngươi trước mặt Chúa Hằng Hữu,

nếu không, cơn thịnh nộ Ta sẽ cháy hực như ngọn lửa phừng

vì việc ác các ngươi đã làm.

5Hãy tuyên cáo trong xứ Giu-đa và Giê-ru-sa-lem!

Thổi kèn vang khắp đất nước và la to:

‘Hãy trốn chạy vì sự sống của các ngươi!

Hãy trốn vào các thành được phòng thủ kiên cố!’

6Hãy dựng cờ báo hiệu hướng về Si-ôn:

‘Hãy trốn ngay! Đừng trì hoãn!’

Vì Ta sẽ đem một tai họa khủng khiếp từ phương bắc

giáng trên các ngươi.”

7Một sư tử hiên ngang đã ra từ hang động,

tức kẻ tiêu diệt các nước.

Nó đã xuất quân hướng về đất của các ngươi.

Nó sẽ tàn phá đất nước các ngươi!

Các thành của các ngươi sẽ đổ xuống điêu tàn,

không còn một bóng người.

8Hãy mặc áo tang tiếc thương,

và kêu khóc với lòng đau đớn,

vì cơn thịnh nộ khủng khiếp của Chúa Hằng Hữu

đang giáng trên chúng ta.

9Chúa Hằng Hữu phán: “Trong ngày ấy,

vua và các quan của các ngươi sẽ run sợ kinh hãi.

Các thầy tế lễ sẽ sửng sốt,

và các tiên tri đều kinh hoàng.”

10Tôi liền thưa: “Lạy Chúa Hằng Hữu Chí Cao,

dân này đã bị gạt bởi những điều Chúa nói,

Chúa đã hứa cho Giê-ru-sa-lem được bình an.

Thế mà lưỡi gươm đang kề cổ họ!”

11Khi đến kỳ, Chúa Hằng Hữu sẽ nói với cư dân Giê-ru-sa-lem:

“Hỡi dân yêu dấu của Ta, một ngọn gió nóng sẽ thổi từ hoang mạc,

không phải để sảy lúa hoặc để quét sạch bụi bặm.

12Đó là ngọn gió mạnh Ta sai đến!

Bấy giờ Ta sẽ tuyên báo sự hủy diệt của chúng!”

13Kẻ thù chúng ta sẽ xông đến như mây cuồn cuộn!

Các chiến xa nó tiến như vũ bão.

Kỵ binh nó nhanh hơn đại bàng.

Khốn cho chúng ta vì bị cướp phá!

14Giê-ru-sa-lem ơi! Hãy rửa lòng ngươi cho sạch gian ác,

hầu cho ngươi được cứu.

Ngươi còn ấp ủ những tư tưởng

hư hoại cho đến khi nào?

15Sự hủy diệt ngươi đã được loan báo

từ xứ Đan và từ đồi núi Ép-ra-im.

16“Hãy cảnh báo các nước chung quanh

và hãy tuyên cáo tin này đến Giê-ru-sa-lem:

Kẻ thù đang kéo đến từ xứ xa xôi,

bao vây và tấn công các thành Giu-đa.

17Chúng vây chặt Giê-ru-sa-lem như người canh giữ ruộng,

vì dân Ta đã phản loạn với Ta,”

Chúa Hằng Hữu phán vậy.

18“Nếp sống4:18 Nt đường lối và việc ác ngươi là nguyên nhân của các tai họa này.

Hình phạt ngươi thật cay đắng, thâm nhiễm vào lòng ngươi!”

Giê-rê-mi Than Khóc vì Dân Chúa

19Ôi, lòng dạ tôi, lòng dạ tôi—tôi quằn quại trong cơn đau!

Lòng tôi dày xé như cắt! Tôi không thể chịu nổi.

Vì tôi đã nghe tiếng kèn thúc trận của quân thù

và tiếng la hò xung trận của chúng.

20Cơn sóng hủy diệt đang cuồn cuộn trên khắp đất,

cho đến khi nó ngã gục trong đổ nát hoàn toàn.

Bỗng nhiên lều của tôi bị tàn phá;

trong chốc lát nơi cư trú của tôi bị hủy hoại.

21Tôi còn phải thấy cảnh chiến tranh tàn phá

và nghe kèn trận xung phong cho đến bao giờ?

22“Dân Ta thật là điên dại,

chẳng nhìn biết Ta,” Chúa Hằng Hữu phán.

“Chúng ngu muội như trẻ con

không có trí khôn.

Chúng chỉ đủ khôn ngoan để làm ác

chứ chẳng biết cách làm lành!”

Giê-rê-mi Thấy Khải Tượng Suy Vong Gần Đến

23Tôi quan sát trên đất, nó trống rỗng và không có hình thể.

Tôi ngẩng mặt lên trời, nơi ấy không một tia sáng.

24Tôi nhìn lên các rặng núi cao và đồi,

chúng đều rúng động và run rẩy.

25Tôi nhìn quanh, chẳng còn một bóng người.

Tất cả loài chim trên trời đều trốn đi xa.

26Tôi nhìn, ruộng tốt biến thành hoang mạc.

Các thành sầm uất sụp đổ

tan tành bởi cơn thịnh nộ dữ dội của Chúa Hằng Hữu.

27Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán:

“Cả nước này sẽ bị sụp đổ,

nhưng Ta sẽ không hủy diệt hoàn toàn.

28Khắp đất sẽ khóc than,

và bầu trời sẽ mặc áo tang

vì nghe Ta tuyên án dân Ta.

Nhưng Ta đã quyết định và sẽ không đổi ý.”

29Tất cả dân chúng đều khiếp sợ chạy trốn

khi nghe tiếng lính cỡi ngựa và lính bắn tên.

Họ trốn vào bụi rậm

và ẩn nấp trên rừng núi.

Tất cả thành trì đều bỏ ngỏ—

không một ai sống trong đó nữa!

30Các ngươi đang làm gì,

hỡi kẻ bị diệt vong?

Tại sao các ngươi mặc áo đẹp

và đeo các thứ trang sức bằng vàng?

Tại sao các ngươi lấy mực vẽ mắt cho đẹp?

Dù các ngươi tô điểm đến đâu cũng vô ích!

Ngay cả các nước đồng minh là những người tình của các ngươi

cũng trở mặt và âm mưu giết hại các ngươi.

31Tôi nghe tiếng khóc la, như người đàn bà trong cơn chuyển bụng,

tiếng rên của sản phụ sinh con đầu lòng.

Đó là tiếng của con gái Si-ôn xinh đẹp

thở hổn hển và rên rỉ:

“Khốn cho tôi! Tôi bất lực trước bọn giết người!”