Isaías 51 – OL & VCB

O Livro

Isaías 51:1-23

A salvação eterna para Sião

1Ouçam-me, todos os que buscam a justiça, que procuram o Senhor! Considerem bem a pedreira donde foram extraídos, a rocha donde foram cortados! 2Sim, pensem nos vossos antecessores Abraão e Sara! Lamentam-se de serem pequenos e tão poucos, mas Abraão era apenas um só quando o chamei. Depois de o ter abençoado tornou-se numa grande nação. 3O Senhor tornará a abençoar Sião e a transformar os desertos em zonas florescentes! As vossas terras desoladas tornar-se-ão tão belas como o Éden, e a sua solidão, como o jardim do Senhor! Alegria e satisfação é o que ali haverá, assim como sentimentos de gratidão e som de hinos.

4Ouçam-me, meu povo! Ouçam-me, ó Israel! Eu estabelecerei a Lei e farei com que a justiça prevaleça e conduza os povos na luz. 5A minha justiça e a minha salvação estão quase a chegar. Com a força dos meus braços governarei os povos; as ilhas esperam confiadamente em mim e depositam a sua confiança na ação do meu braço forte. 6Reparem nos céus em cima! Atentem para a Terra em baixo! Pois os céus desaparecerão como fumo e a Terra envelhecerá como um fato usado. As gentes da Terra morrerão como moscas, mas a minha salvação durará, terá efetividade para sempre, e o meu governo de justiça nunca mais será abolido, não terá fim.

7Escutem-me, vocês que sabem diferenciar o que é justo do que é errado e que acarinham, nos vossos corações, a minha Lei. Não tenham receio da troça dos outros e das suas palavras caluniosas. 8Porque a traça os destruirá como faz com a roupa; o bicho os comerá como faz com a lã. A minha justiça, porém, permanecerá para sempre, assim como a minha salvação, através de todas as gerações.”

9Desperta, desperta! Levanta-te, ó braço forte do Senhor! Ergue-te como nos dias de antigamente em que liquidaste Raab51.9 Ver nota a 30.7., o dragão dos mares! 10Não és tu o mesmo hoje, o Deus poderoso que secou o mar, abrindo um caminho pelo meio dele para que passassem os teus redimidos? 11Estes, os que o Senhor resgatou, regressarão a Sião cantando e com uma alegria perpétua brilhando no rosto. Estarão cheios de júbilo e gozo. A tristeza e o abatimento desaparecerão.

12“Eu, eu mesmo, sou quem vos conforta e vos dá toda esta alegria! Por isso, que razão têm para temer simples homens mortais, que morrem naturalmente como a erva dos campos e que hão de desaparecer? 13Mesmo assim, não têm temor ao Senhor que vos fez! Esqueceram-no, a ele que distribuiu os astros pelo universo e fez a Terra! Ficarão vocês sob o constante temor da opressão dos homens, receando a sua ira? Mas onde está a fúria do opressor?

14Em breve, muito em breve, os escravos serão libertados! Masmorras, fome e morte, esse não é o vosso destino! 15Porque eu sou o Senhor, vosso Deus, o Senhor dos exércitos, que agito o mar para fazer rugir as suas ondas. 16Coloquei as minhas palavras na vossa boca; abriguei-vos seguramente sob a palma da minha mão. Fui eu quem fez o universo e quem moldou a Terra. Eu sou aquele que diz a Sião: ‘Tu és meu povo!’ ”

A ira do Senhor

17Acorda, acorda! Levanta-te, Jerusalém! Bebeste do copo da ira do Senhor. Bebeste até perderes os sentidos, sorvendo até às últimas gotas. 18Nenhum dos seus filhos ficou vivo para a ajudar ou para lhe dizer o que devia fazer. 19Estas duas coisas foi o que te calhou em sorte: desolação e destruição. Sim, a fome e a espada! E quem ficou para te consolar? Quem ficou para te dar conforto? 20Porque os teus filhos desmaiaram e caíram nas ruas sem amparo, como se fossem animais selvagens apanhados na rede duma armadilha. Foi o Senhor quem derramou a sua cólera e os castigou.

21Mas agora ouçam isto, vocês que foram afligidos, que estão cheios de perturbação e como que embriagados, mas não com vinho. 22Eis o que diz o Senhor, vosso Deus, que defende a causa do seu povo: “Vejam, estou a tirar-vos das mãos esse copo terrível e não mais hão de beber da minha ira! 23Acabou-se, enfim! Vou pô-lo antes nas mãos dos que vos atormentaram e vos diziam: ‘Baixem-se para que vos passemos por cima!’ E vocês deitaram-se no chão e calcaram-vos com os pés.”

Vietnamese Contemporary Bible

Y-sai 51:1-23

Kêu Gọi Tin Cậy Chúa Hằng Hữu

1“Hãy nghe Ta, những ai hy vọng được giải thoát—

và tìm kiếm Chúa Hằng Hữu!

Hãy hướng về tảng đá nơi con được đẽo ra

và mỏ đá nơi con được đào lên.

2Hãy nhìn xem Áp-ra-ham, tổ phụ con,

và Sa-ra, người đã sinh ra dân tộc con.

Ta đã gọi Áp-ra-ham khi người chỉ có một mình,

Nhưng khi Ta ban phước cho người,

thì người trở nên một dân tộc vĩ đại.”

3Vì Chúa Hằng Hữu sẽ an ủi Si-ôn một lần nữa

và an ủi chốn hoang tàn của nó.

Sa mạc của nó sẽ nở hoa như vườn Ê-đen,

hoang mạc cằn cỗi như vườn của Chúa Hằng Hữu.

Nơi ấy, vang tiếng reo vui và mừng rỡ.

Các bài ca cảm tạ sẽ vang đầy không gian.

4“Hãy nghe Ta, hỡi dân Ta.

Hãy nghe, hỡi Ít-ra-ên

vì luật pháp Ta sẽ được công bố,

và công chính Ta sẽ là ánh sáng cho các dân tộc.

5Sự thương xót và công chính của Ta sẽ sớm đến.

Sự cứu rỗi của Ta đang đến.

Cánh tay mạnh mẽ của Ta sẽ mang công bình đến các dân tộc.

Các hải đảo xa xôi trông đợi Ta

và hy vọng nơi cánh tay quyền năng của Ta.

6Hãy nhìn lên bầu trời trên cao,

rồi cúi nhìn dưới đất thấp.

Vì bầu trời sẽ tan biến như làn khói,

và đất sẽ cũ mòn như áo xống.

Vì các dân tộc trên đất sẽ chết như ruồi,

nhưng sự cứu rỗi Ta còn mãi đời đời.

Công chính Ta sẽ không bao giờ tận!

7Hãy nghe Ta, hỡi những người hiểu biết công lý

và được luật pháp Ta ghi khắc trong lòng.

Đừng sợ những lời khinh miệt của loài người,

hay lời lăng mạ của họ.

8Vì mối mọt sẽ ăn chúng như ăn chiếc áo mục.

Sâu bọ sẽ cắn nát chúng như cắn len.

Nhưng sự công chính Ta tồn tại đời đời.

Sự cứu rỗi Ta truyền từ đời này sang đời khác.”

9Lạy Chúa Hằng Hữu! Xin thức dậy, thức dậy mặc lấy năng lực!

Làm mạnh cánh tay phải quyền năng của Ngài!

Xin chỗi dậy như những ngày xưa cũ

khi Ngài chặt Ra-háp51:9 Ai Cập ra từng khúc, con rồng của sông Nin.

10Chẳng phải hôm nay, không phải Chúa

là Đấng đã làm cho biển khô cạn,

và mở đường thoát xuyên qua biển sâu

để dân Ngài có thể băng qua sao?

11Sẽ có ngày, những người được Chúa Hằng Hữu cứu chuộc sẽ trở về.

Họ sẽ lên Si-ôn với lời ca tiếng hát,

mão miện của họ là niềm vui bất tận.

Nỗi buồn đau và than khóc sẽ biến tan,

lòng họ đầy tràn hân hoan và vui vẻ.

12“Ta, phải chính Ta, là Đấng an ủi con.

Vậy tại sao con phải sợ loài người,

là loài tàn úa như hoa cỏ, sớm còn tối mất?

13Vậy mà con lại quên Chúa Hằng Hữu là Đấng Tạo Hóa,

là Đấng đã giăng các tầng trời và đặt nền trái đất.

Chẳng lẽ suốt ngày con cứ sợ quân thù hung bạo áp bức con?

Hay con tiếp tục sợ hãi nộ khí của kẻ thù con sao?

Sự điên tiết và cơn giận của chúng bây giờ ở đâu?

Nó đã đi mất rồi!

14Chẳng bao lâu, tù binh và nô lệ sẽ được phóng thích!

Các con sẽ không còn bị giam cầm, đói khát, và chết chóc nữa!

15Vì Ta là Chúa Hằng Hữu, Đức Chúa Trời của con,

là Đấng tạo sóng bổ ầm ầm.

Danh Ta là Chúa Hằng Hữu Vạn Quân.

16Ta đã đặt các lời Ta trong miệng con

và Ta sẽ dùng bóng bàn tay Ta che phủ con.

Ta sẽ tạo nên các tầng trời

và lập nên trái đất.

Ta là Đấng đã bảo Si-ôn:

‘Ngươi là dân Ta!’”

17Giê-ru-sa-lem, thức dậy, thức dậy đi!

Ngươi đã uống xong chén đoán phạt của Chúa Hằng hữu.

Ngươi đã uống cạn chén kinh hoàng

cho đến giọt cuối cùng.

18Trong các con trai mà Giê-ru-sa-lem đã sinh ra,

chẳng còn đứa nào cầm tay nó và dẫn dắt nó.

19Ngươi đã bị hai tai họa giáng trên ngươi:

Tàn phá và diệt vong, đói kém và gươm dao.

Còn ai sống sót để chia buồn với ngươi?

Còn ai sống sót để an ủi ngươi?

20Vì con cái ngươi đã ngất xỉu và nằm la liệt trong các đường phố,

như con hươu bị mắc lưới của thợ săn.

Chúa Hằng Hữu đã đổ cơn giận của Ngài;

Đức Chúa Trời đã hình phạt chúng.

21Nhưng bây giờ hãy nghe điều này, hỡi người khốn khổ,

ngươi đang ngồi trong cơn say cuồng,

nhưng không phải say vì rượu.

22Đây là điều Chúa Hằng Hữu Chí Cao,

Đức Chúa Trời và Đấng bảo vệ ngươi, phán:

“Kìa, Ta sẽ cất chén rượu thịnh nộ từ tay con.

Con sẽ không bao giờ phải uống chén thịnh nộ của Ta nữa.

23Thay vào đó, Ta sẽ cho người hành hạ ngươi uống chén thịnh nộ ấy,

là người đã nói với ngươi rằng: ‘Chúng ta sẽ giẫm đạp ngươi trong đất

và bước đi trên lưng ngươi.’”