Lamentations 3 – NIV & VCB

New International Version

Lamentations 3:1-66

This chapter is an acrostic poem; the verses of each stanza begin with the successive letters of the Hebrew alphabet, and the verses within each stanza begin with the same letter. 1I am the man who has seen affliction

by the rod of the Lord’s wrath.

2He has driven me away and made me walk

in darkness rather than light;

3indeed, he has turned his hand against me

again and again, all day long.

4He has made my skin and my flesh grow old

and has broken my bones.

5He has besieged me and surrounded me

with bitterness and hardship.

6He has made me dwell in darkness

like those long dead.

7He has walled me in so I cannot escape;

he has weighed me down with chains.

8Even when I call out or cry for help,

he shuts out my prayer.

9He has barred my way with blocks of stone;

he has made my paths crooked.

10Like a bear lying in wait,

like a lion in hiding,

11he dragged me from the path and mangled me

and left me without help.

12He drew his bow

and made me the target for his arrows.

13He pierced my heart

with arrows from his quiver.

14I became the laughingstock of all my people;

they mock me in song all day long.

15He has filled me with bitter herbs

and given me gall to drink.

16He has broken my teeth with gravel;

he has trampled me in the dust.

17I have been deprived of peace;

I have forgotten what prosperity is.

18So I say, “My splendor is gone

and all that I had hoped from the Lord.”

19I remember my affliction and my wandering,

the bitterness and the gall.

20I well remember them,

and my soul is downcast within me.

21Yet this I call to mind

and therefore I have hope:

22Because of the Lord’s great love we are not consumed,

for his compassions never fail.

23They are new every morning;

great is your faithfulness.

24I say to myself, “The Lord is my portion;

therefore I will wait for him.”

25The Lord is good to those whose hope is in him,

to the one who seeks him;

26it is good to wait quietly

for the salvation of the Lord.

27It is good for a man to bear the yoke

while he is young.

28Let him sit alone in silence,

for the Lord has laid it on him.

29Let him bury his face in the dust—

there may yet be hope.

30Let him offer his cheek to one who would strike him,

and let him be filled with disgrace.

31For no one is cast off

by the Lord forever.

32Though he brings grief, he will show compassion,

so great is his unfailing love.

33For he does not willingly bring affliction

or grief to anyone.

34To crush underfoot

all prisoners in the land,

35to deny people their rights

before the Most High,

36to deprive them of justice—

would not the Lord see such things?

37Who can speak and have it happen

if the Lord has not decreed it?

38Is it not from the mouth of the Most High

that both calamities and good things come?

39Why should the living complain

when punished for their sins?

40Let us examine our ways and test them,

and let us return to the Lord.

41Let us lift up our hearts and our hands

to God in heaven, and say:

42“We have sinned and rebelled

and you have not forgiven.

43“You have covered yourself with anger and pursued us;

you have slain without pity.

44You have covered yourself with a cloud

so that no prayer can get through.

45You have made us scum and refuse

among the nations.

46“All our enemies have opened their mouths

wide against us.

47We have suffered terror and pitfalls,

ruin and destruction.”

48Streams of tears flow from my eyes

because my people are destroyed.

49My eyes will flow unceasingly,

without relief,

50until the Lord looks down

from heaven and sees.

51What I see brings grief to my soul

because of all the women of my city.

52Those who were my enemies without cause

hunted me like a bird.

53They tried to end my life in a pit

and threw stones at me;

54the waters closed over my head,

and I thought I was about to perish.

55I called on your name, Lord,

from the depths of the pit.

56You heard my plea: “Do not close your ears

to my cry for relief.”

57You came near when I called you,

and you said, “Do not fear.”

58You, Lord, took up my case;

you redeemed my life.

59Lord, you have seen the wrong done to me.

Uphold my cause!

60You have seen the depth of their vengeance,

all their plots against me.

61Lord, you have heard their insults,

all their plots against me—

62what my enemies whisper and mutter

against me all day long.

63Look at them! Sitting or standing,

they mock me in their songs.

64Pay them back what they deserve, Lord,

for what their hands have done.

65Put a veil over their hearts,

and may your curse be on them!

66Pursue them in anger and destroy them

from under the heavens of the Lord.

Vietnamese Contemporary Bible

Ai Ca 3:1-66

Hy Vọng trong Sự Nhân Từ của Chúa Hằng Hữu

1Tôi đã chứng kiến các tai họa

từ cây gậy thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu.

2Chúa đã đem tôi vào nơi tối tăm dày đặc,

không một tia sáng.

3Ngài đưa tay chống lại tôi,

đè bẹp tôi cả ngày lẫn đêm.

4Ngài làm cho tôi già trước tuổi

và bẻ nát xương cốt tôi.

5Chúa dùng hoạn nạn đắng cay

bao vây và tràn ngập tôi.

6Ngài bắt tôi ngồi trong chỗ tối tăm

như những người chết từ rất lâu.

7Chúa xây tường vây kín tôi, tôi không thể vượt thoát.

Ngài dùng xiềng xích nặng nề trói chặt tôi.

8Dù tôi khóc và la,

Ngài cũng không nghe lời cầu nguyện tôi.

9Chúa giam kín tôi trong bốn bức tường đá phẳng lì;3:9 Nt xây tường bằng đá đẽo

Ngài khiến đường tôi đi khúc khuỷu.

10Chúa rình bắt tôi như gấu hay sư tử,

chờ đợi tấn công tôi.

11Ngài kéo tôi ra khỏi lối đi và xé nát thân tôi từng mảnh,

để tôi tự lo liệu và tự hủy diệt.

12Ngài giương cung bắn vào tôi

như cái đích cho người thiện xạ.

13Mũi tên của Ngài

cắm sâu vào tim tôi.

14Dân tộc tôi cười chê tôi.

Cả ngày họ hát mãi những lời mỉa mai, châm chọc.

15Chúa làm cho lòng dạ tôi cay đắng

như uống phải ngải cứu.

16Ngài bắt tôi nhai sỏi.

Ngài cuốn tôi trong đất.

17Sự bình an lìa khỏi tôi,

và tôi không nhớ phước hạnh là gì.

18Tôi kêu khóc: “Huy hoàng tôi đã mất!

Mọi hy vọng tôi nhận từ Chúa Hằng Hữu nay đã tiêu tan!”

19Xin Chúa nhớ cảnh hoạn nạn, khốn khổ

đắng cay tôi chịu đựng.

20Linh hồn tôi nhớ rõ mồn một

nên tôi cúi mặt thẹn thùng.

21Tuy nhiên, tôi vẫn còn hy vọng

khi tôi nhớ đến điều này:

22Lòng nhân từ của Chúa Hằng Hữu không bao giờ cạn!

Lòng thương xót của Ngài thật là vô tận.

23Lòng thành tín của Ngài thật vĩ đại;

mỗi buổi sáng, sự thương xót của Chúa lại mới mẻ.

24Tôi tự bảo: “Chúa Hằng Hữu là cơ nghiệp của tôi;

vì thế, tôi sẽ hy vọng trong Ngài!”

25Chúa Hằng Hữu nhân từ với những người trông đợi Ngài,

và những ai tìm kiếm Ngài.

26Phước cho người nào yên lặng trông chờ

vào sự cứu rỗi của Chúa Hằng Hữu.

27Thật tốt cho người nào biết phục tùng trong tuổi thanh xuân,

chịu mang ách kỷ luật của Ngài.

28Người ấy hãy ngồi một mình yên lặng,

vì Chúa Hằng Hữu đã đặt ách trên vai mình.

29Người ấy hãy nằm sắp mặt xuống đất,

vì còn có một tia hy vọng.

30Người ấy hãy đưa má cho người ta vả

và chịu nhục nhã cùng cực.

31Vì Chúa Hằng Hữu không

từ bỏ người nào mãi mãi.

32Dù đã làm cho đau buồn, Ngài vẫn thương xót

vì theo lòng nhân từ cao cả của Ngài.

33Vì Chúa không vui thích làm đau lòng loài người

hay gây cho họ khốn khổ, buồn rầu.

34Nếu loài người chà đạp dưới chân mình

tất cả tù nhân trên đất,

35nếu họ tước bỏ lẽ công chính của người khác

mà Đấng Chí Cao đã ban cho,

36nếu họ làm lệch cán cân công lý nơi tòa án—

lẽ nào Chúa không thấy những việc này?

37Ai có thể ra lệnh điều này xảy ra

nếu Chúa Hằng Hữu không cho phép?

38Chẳng phải từ Đấng Chí Cao

mà ra tai họa và phước hạnh sao?

39Tại sao con người lại phàn nàn oán trách

khi bị hình phạt vì tội lỗi mình?

40Đúng ra, chúng ta phải tự xét mình để ăn năn.

Và quay lại với Chúa Hằng Hữu.

41Hãy đưa lòng và tay chúng ta

hướng về Đức Chúa Trời trên trời và nói:

42“Chúng con đã phạm tội và phản nghịch Chúa,

và Ngài đã không tha thứ chúng con!

43Cơn thịnh nộ Ngài đã tràn ngập chúng con, đuổi theo chúng con,

và giết chúng con không thương xót.

44Chúa đã che phủ mặt Ngài bằng lớp mây dày,

đến nỗi lời cầu nguyện của chúng con không thể xuyên qua.

45Chúa đã biến chúng con thành rác rưởi

giữa các nước.

46Tất cả thù nghịch

đều chống đối chúng con.

47Chúng con vô cùng khiếp sợ

vì bị mắc vào cạm bẫy, bị tàn phá và tiêu diệt.”

48Mắt tôi tuôn trào dòng lệ

vì cảnh tàn phá của dân tôi!

49Mắt tôi trào lệ không ngừng;

cứ tuôn chảy không nghỉ

50cho đến khi Chúa Hằng Hữu nhìn xuống

từ trời cao và đoái xem.

51Lòng tôi đau như xé ruột

trước số phận của các thiếu nữ Giê-ru-sa-lem.

52Tôi bị săn bắt như con chim

bởi những người chống lại tôi vô cớ.

53Họ ném tôi xuống hố thẳm

và lăn đá chặn trên miệng hố.

54Nước phủ ngập đầu tôi,

đến nỗi tôi than: “Tôi chết mất!”

55Nhưng con kêu cầu Danh Ngài, Chúa Hằng Hữu,

từ hố sâu thẳm.

56Chúa đã nghe tiếng con kêu khóc: “Xin nghe lời con khẩn nài!

Xin nghe tiếng con kêu cứu!”

57Lập tức, Chúa đến gần con khi con kêu gọi;

Ngài phán bảo con rõ ràng: “Đừng sợ hãi.”

58Lạy Chúa, Ngài là Đấng bào chữa cho con! Biện hộ cho con!

Ngài đã cứu chuộc mạng sống con.

59Chúa đã thấu rõ những bất công mà con phải chịu, lạy Chúa Hằng Hữu.

Xin xét xử cho con, và minh chứng điều đúng cho con.

60Chúa đã thấy hết những âm mưu độc kế

của kẻ thù chống lại con.

61Lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài đã nghe những lời nguyền rủa thậm tệ.

Ngài biết tất cả kế hoạch họ đã lập.

62Kẻ thù con thì thầm và xầm xì cả ngày

khi họ bàn tính chống lại con.

63Xin nhìn họ! Bất cứ lúc họ đứng hay ngồi,

họ đều hướng về con để châm biếm, chê bai.

64Xin báo trả họ, thưa Chúa Hằng Hữu,

vì những tội ác mà họ đã làm.

65Xin khiến lòng họ cứng cỏi và chai lì,

và giáng lời nguyền rủa trên họ.

66Xin đuổi theo họ trong cơn giận của Ngài,

quét sạch họ khỏi các tầng trời của Chúa Hằng Hữu.