Jeremiah 29 – NIRV & VCB

New International Reader’s Version

Jeremiah 29:1-32

Jeremiah’s Letter to the Jews in Babylon

1Jeremiah the prophet sent a letter from Jerusalem to Babylon. It was for the Jewish elders still alive there. It was also for the priests and prophets in Babylon. And it was for all the other people Nebuchadnezzar had taken from Jerusalem to Babylon. 2It was sent to them after King Jehoiachin had been forced to leave Jerusalem. His mother and the court officials were taken with him. The leaders of Judah and Jerusalem had been forced to go to Babylon. All the skilled workers had also been forced to go. 3Jeremiah gave the letter to Elasah and Gemariah. Elasah was the son of Shaphan. Gemariah was the son of Hilkiah. Zedekiah, the king of Judah, had sent Elasah and Gemariah to King Nebuchadnezzar in Babylon. Here is what the letter said.

4The Lord who rules over all is the God of Israel. He speaks to all those he forced to go from Jerusalem to Babylon. He says, 5“Build houses and make your homes there. Plant gardens and eat what they produce. 6Get married. Have sons and daughters. Find wives for your sons. Give your daughters to be married. Then they too can have sons and daughters. Let there be many more of you and not fewer. 7Also work for the success of the city I have sent you to. Pray to the Lord for that city. If it succeeds, you too will enjoy success.” 8The Lord who rules over all is the God of Israel. He says, “Do not let the prophets trick you. Do not be fooled by those who claim to have secret knowledge. Do not listen to people who try to explain their dreams to you. 9All of them are prophesying lies to you in my name. I have not sent them,” announces the Lord.

10The Lord says, “You will be forced to live in Babylon for 70 years. After they are over, I will come to you. My good promise to you will come true. I will bring you back home. 11I know the plans I have for you,” announces the Lord. “I want you to enjoy success. I do not plan to harm you. I will give you hope for the years to come. 12Then you will call out to me. You will come and pray to me. And I will listen to you. 13When you look for me with all your heart, you will find me. 14I will be found by you,” announces the Lord. “And I will bring you back from where you were taken as prisoners. I will gather you from all the nations. I will gather you from the places where I have forced you to go,” announces the Lord. “I will bring you back to the place I sent you away from.”

15You might say, “The Lord has given us prophets in Babylon.” 16But here is what the Lord says about the king who now sits on David’s throne. He also says it about all the people who remain in this city. And he says it about all those who did not go with you to Babylon. 17The Lord who rules over all says, “I will send war, hunger and plague against them. I will make them like bad figs. They are so bad they can’t be eaten. 18I will hunt them down with war, hunger and plague. I will make all the kingdoms on earth displeased with them. They will use their name in a curse. All the nations where I drive them will be shocked at them. They will make fun of them. And they will bring shame on them. 19That’s because they have not listened to my words,” announces the Lord. “I sent messages to them again and again. I sent them through my servants the prophets. And you who were taken to Babylon have not listened either,” announces the Lord.

20So listen to the Lord’s message. Listen, all you whom he has sent away from Jerusalem to Babylon. 21The Lord who rules over all is the God of Israel. He speaks about Ahab and Zedekiah. Ahab is the son of Kolaiah. Zedekiah is the son of Maaseiah. They are prophesying lies to you in my name. The Lord says about Ahab and Zedekiah, “I will hand them over to Nebuchadnezzar, the king of Babylon. He will put them to death. You will see it with your own eyes. 22Because of what happens to them, people will use their names when they curse someone. All those who have been taken from Judah to Babylon will use their names in that way. They will say, ‘May the Lord treat you like Zedekiah and Ahab. The king of Babylon burned them in the fire.’ 23That will happen because they have done awful things in Israel. They have committed adultery with their neighbors’ wives. They have spoken lies in my name. I did not give them the authority to speak those things. I know what they have done. And I am a witness to it,” announces the Lord.

Shemaiah Opposes Jeremiah

24Tell Shemaiah, the Nehelamite, 25“The Lord who rules over all is the God of Israel. He says, ‘You sent letters in your own name to all the people in Jerusalem. You also sent them to Zephaniah the priest. He is the son of Maaseiah. And you sent them to all the other priests. You said to Zephaniah, 26“The Lord has appointed you priest in place of Jehoiada. He has put you in charge of the Lord’s house. You are supposed to arrest any crazy person who claims to be a prophet. You should put him in prison. You should put iron bands around his neck. 27So why haven’t you punished Jeremiah from Anathoth? He claims to be a prophet among you. 28He has sent a message to us in Babylon. It says, ‘You will be there a long time. So build houses and make your homes there. Plant gardens and eat what they produce.’ ” ’ ”

29But Zephaniah the priest read the letter to me. 30Then a message from the Lord came to me. The Lord said, 31“Send a message to all the people who were taken away. Tell them, ‘The Lord speaks about Shemaiah, the Nehelamite. He says, “Shemaiah has prophesied to you. But I did not send him. He has made you trust in lies. 32So I say, ‘I will certainly punish Shemaiah, the Nehelamite. I will also punish his children after him. He will not have any children left among these people. I will do good things for my people. But he will not see them,’ ” ’ ” announces the Lord. “ ‘ “ ‘That’s because he has taught people to turn against me.’ ” ’ ”

Vietnamese Contemporary Bible

Giê-rê-mi 29:1-32

Thư Gửi cho Người Lưu Đày

1Giê-rê-mi viết thư từ Giê-ru-sa-lem gửi cho các trưởng lão, các thầy tế lễ, các tiên tri, và tất cả người bị Vua Nê-bu-cát-nết-sa bắt lưu đày sang Ba-by-lôn. 2Thư viết sau khi Vua Giê-cô-nia,29:2 Vua này còn có tên là Giê-hô-gia-kin bà thái hậu, các quan cao cấp, và các quan chức khác của Giu-đa, cùng tất cả thợ điêu khắc và thợ thủ công đã bị đày khỏi Giê-ru-sa-lem. 3Ông gửi thư này cho Ê-lê-a-sa, con Sa-phan, và Ghê-ma-ria, con Hinh-kia khi họ được Vua Sê-đê-kia sai làm sứ giả đến Ba-by-lôn gặp Vua Nê-bu-cát-nết-sa. Thư của Giê-rê-mi viết như sau:

4Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán với tất cả người bị Ngài lưu đày từ Giê-ru-sa-lem qua xứ Ba-by-lôn: 5“Hãy xây nhà, và ở tại đó. Hãy trồng vườn cây mà ăn trái. 6Hãy kết hôn và sinh con. Hãy tìm người phối ngẫu cho chúng, nhờ đó các con sẽ có thêm nhiều con cháu. Cứ gia tăng! Đừng giảm sút! 7Hãy tìm cầu hòa bình cho thành Ta đã sai các ngươi đến. Hãy cầu Chúa Hằng Hữu thay cho dân chúng trong thành vì sự bình an của các con tùy thuộc nơi hòa bình trong thành ấy.”

8Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán: “Đừng để các tiên tri giả và các thầy bói ở với các con trong xứ Ba-by-lôn lừa gạt. Đừng nghe những điềm báo mộng của chúng, 9vì chúng mạo Danh Ta nói tiên tri. Ta không bao giờ sai phái chúng,” Chúa Hằng Hữu phán vậy.

10Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán: “Các con sẽ ở tại Ba-by-lôn trong bảy mươi năm. Nhưng rồi Ta sẽ đến và thực hiện mọi điều Ta đã hứa, và Ta sẽ đem các con trở về quê hương. 11Vì Ta biết chương trình Ta hoạch định cho các con,” Chúa Hằng Hữu phán. “Đó là chương trình thịnh vượng, không phải là tai họa, các con có một tương lai sáng sủa và một niềm hy vọng. 12Trong những ngày ấy, khi các con cầu khẩn Ta, Ta sẽ nghe. 13Nếu các con tìm kiếm Ta hết lòng, các con sẽ gặp được Ta.” 14Chúa Hằng Hữu phán: “Các con sẽ tìm gặp Ta, và Ta sẽ chấm dứt sự lưu đày và khôi phục vận nước các con. Ta sẽ tập họp các con từ tất cả quốc gia mà Ta đã đày các con đến, rồi sẽ đem các con về nhà trên chính xứ sở của các con.”

15Hiện nay, các người cho rằng Chúa Hằng Hữu đã dấy lên những tiên tri cho các người ngay tại Ba-by-lôn. 16Cho nên, đây là điều Chúa Hằng Hữu phán về vua đang ngự trên ngai Đa-vít và tất cả người nào vẫn đang sống tại đây trong Giê-ru-sa-lem—tức là những bà con họ hàng không bị lưu đày sang Ba-by-lôn. 17Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân phán: “Ta sẽ giáng chiến tranh, đói kém, và dịch bệnh trên chúng và khiến chúng giống như những trái vả xấu, hư thối đến nỗi không ăn được. 18Phải, Ta sẽ lấy chiến tranh, đói kém, và dịch bệnh đuổi theo chúng, và Ta sẽ phân tán chúng khắp nơi trên đất. Trong mỗi nước mà Ta đã đày chúng, Ta sẽ khiến chúng bị nguyền rủa, ghê tởm, khinh rẻ, và chế nhạo. 19Vì chúng không chịu nghe lời Ta, dù Ta đã liên tục truyền bảo qua các tiên tri Ta sai đến. Và các con từng bị lưu đày cũng không muốn lắng nghe,” Chúa Hằng Hữu phán vậy.

20Vì thế, hãy lắng nghe sứ điệp của Chúa Hằng Hữu, hỡi các lưu dân tại Ba-by-lôn. 21Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán về các tiên tri của các ngươi—tức A-háp, con Cô-la-gia, và Sê-đê-kia, con Ma-a-xê-gia—là những người mạo Danh Chúa nói tiên tri: “Ta sẽ nộp chúng cho Nê-bu-cát-nết-sa xử tử ngay trước mắt các con. 22Số phận thê thảm của chúng sẽ trở thành châm biếm, vì thế những người Giu-đa lưu đày sẽ dùng chuyện này làm câu nguyền rủa: ‘Cầu Chúa Hằng Hữu khiến ngươi như Sê-đê-kia và A-háp, chúng đã bị vua Ba-by-lôn thiêu sống!’ 23Vì hai người này phạm tội ghê tởm giữa vòng dân Ta. Chúng đã thông dâm với vợ người lân cận và mạo Danh Ta nói điều giả dối, nói những điều Ta không hề truyền dạy. Ta là nhân chứng cho việc này. Ta, Chúa Hằng Hữu, đã phán vậy.”

Sứ Điệp cho Sê-ma-gia

24Chúa Hằng Hữu ban sứ điệp này cho Sê-ma-gia ở Nê-hê-lam tại Ba-by-lôn: 25“Đây là điều Chúa Hằng Hữu Vạn Quân, Đức Chúa Trời của Ít-ra-ên, phán: Ngươi đã tự ý viết thư cho Sô-phô-ni, con Thầy Tế lễ Ma-a-xê-gia, tất cả thầy tế lễ, và toàn dân trong Giê-ru-sa-lem. Ngươi đã viết cho Sô-phô-ni như sau:

26Chúa Hằng Hữu đã lập ông làm thầy tế lễ thay thế Giê-hô-gia-đa, làm quản đốc nhà Chúa Hằng Hữu. Trách nhiệm của ông là trừng trị bọn tiên tri ngông cuồng và đe dọa sẽ gông cùm các tiên tri ấy. 27Thế sao ông không làm gì với Giê-rê-mi, người A-na-tốt, là người nói tiên tri cho ông? 28Giê-rê-mi có gửi thư cho các lưu dân ở Ba-by-lôn, bảo rằng cuộc lưu đày của chúng ta còn lâu dài. Hắn nói: ‘Hãy xây nhà mà ở. Hãy trồng vườn cây mà ăn trái.’”

29Nhưng khi Thầy Tế lễ Sô-phô-ni nhận thư của Sê-ma-gia, ông liền đem thư đến cho Giê-rê-mi và đọc thư. 30Khi ấy Chúa Hằng Hữu ban sứ điệp này cho Giê-rê-mi: 31“Hãy gửi thư cho tất cả người lưu đày trong Ba-by-lôn. Nói rằng: ‘Đây là điều Chúa Hằng Hữu phán liên quan đến Sê-ma-gia, người Nê-hê-lam: Từ khi nó dám mạo Danh Ta mà nói tiên tri giả dối để lừa gạt các con mặc dù Ta chưa từng sai phái nó, 32nên Ta sẽ hình phạt nó và gia đình nó. Không ai trong con cháu nó được trông thấy phước lành Ta dành cho dân Ta, vì nó dám xúi giục các con nổi loạn chống lại Ta. Ta, Chúa Hằng Hữu, phán vậy!’”