Klagelieder 3 – HOF & VCB

Hoffnung für Alle

Klagelieder 3:1-66

Hoffnung in der größten Not

1Seht mich an – wie viel Elend muss ich ertragen!

Ich bin der Mann, den Gott mit seiner Rute schlägt.

2Voller Zorn hat er mich fortgejagt

und immer tiefer in die Finsternis getrieben.

3Gegen mich sind seine Hiebe gerichtet,

den ganzen Tag trifft mich seine strafende Hand.

4Davon bin ich abgemagert und krank geworden;

all meine Knochen hat er mir zerschlagen.

5Bitteres Leid und Trauer haben mich überwältigt,

Gott selbst hat mich darin eingeschlossen.

6In völliger Dunkelheit lässt er mich zurück,

als wäre ich schon lange tot.

7Mit schweren Ketten hat er mich gefesselt

und mein Gefängnis mit hohen Mauern umgeben.

8Wenn ich schreie und um Hilfe rufe,

so verschließt er sich meinem Gebet.

9Wohin ich mich wende, jeder Weg ist versperrt –

Gott lässt mich nicht entkommen!

10Er hat mir aufgelauert wie ein Bär,

wie ein Löwe in seinem Versteck.

11Er hat mich vom Weg abgedrängt,

mich zerfleischt und hilflos liegen lassen.

12Er spannte seinen Bogen

und zielte mit seinen Pfeilen auf mich.

13Immer wieder griff er in seinen Köcher

und schoss mir mitten durchs Herz.

14Mein Volk verlacht mich Tag für Tag,

sie singen Spottlieder auf mich.

15Gott reicht mir bittere Kräuter zu essen

und füllt mir den Becher mit Wermut.

16Er gibt mir Steine statt Brot,

er tritt mich tief in den Staub.

17Was Frieden und Glück ist, weiß ich nicht mehr.

Du, Herr, hast mir alles genommen.

18Darum sagte ich: »Meine Kraft ist geschwunden,

und meine Hoffnung auf den Herrn ist dahin.

19Meine Not ist groß, ich habe keine Heimat mehr.

Schon der Gedanke daran macht mich bitter und krank.

20Und doch muss ich ständig daran denken

und bin vor lauter Grübeln am Boden zerstört.«

21Aber eine Hoffnung bleibt mir noch,

an ihr halte ich trotz allem fest:

22Die Güte des Herrn hat kein Ende,3,22 So nach einigen hebräischen Handschriften und alten Übersetzungen. Der hebräische Text lautet: Durch die Güte des Herrn sind wir noch nicht am Ende.

sein Erbarmen hört niemals auf,

23es ist jeden Morgen neu!

Groß ist deine Treue, o Herr!

24Darum setze ich meine Hoffnung auf ihn,

der Herr ist alles, was ich brauche3,24 Wörtlich: der Herr ist mein Erbteil..

25Denn der Herr ist gut zu dem, der ihm vertraut

und ihn von ganzem Herzen sucht.

26Darum ist es das Beste, geduldig zu sein

und auf die Hilfe des Herrn zu warten.

27Und es ist gut für einen Menschen,

wenn er schon früh lernt, Schweres zu tragen.

28Wenn Gott ihm die Last auferlegt,

soll er es annehmen und nicht aufbegehren.

29Demütig beuge er sich tief in den Staub,

vielleicht gibt es ja noch Hoffnung für ihn.

30Wenn man ihn schlägt, soll er die Wange hinhalten

und die Demütigung still ertragen.

31Denn wenn der Herr einen Menschen verstößt,

dann tut er es nicht für immer und ewig.

32Er lässt ihn zwar leiden, aber erbarmt sich auch wieder,

denn seine Gnade und Liebe ist groß.

33Wenn er strafen muss, hat er keine Freude daran,

sondern das Leid seiner Kinder schmerzt ihn auch selbst.

34Es gibt so viel Unrecht in diesem Land:

Die Gefangenen werden mit Füßen getreten,

35vor den Augen des höchsten Gottes

bringt man Unschuldige um ihr Recht.

36Vor Gericht wird gelogen und betrogen –

meint ihr etwa, der Herr sieht das nicht?

37Wer kann etwas geschehen lassen,

wenn der Herr es nicht befiehlt?

38Alles Glück haben wir ihm zu verdanken,

und genauso kommt das Unglück aus seiner Hand.

39Solange wir leben, brauchen wir uns nicht zu beklagen.

Sind es nicht unsere Sünden, für die Gott uns bestraft?

40Kommt, wir wollen unser Leben sorgfältig prüfen

und wieder zurückkehren zum Herrn!

41Ihm wollen wir unsere Herzen öffnen,

zu unserem Gott im Himmel die Hände erheben:

42»Herr, wir haben gesündigt und dir die Treue gebrochen –

und das hast du uns nicht vergeben!

43Stattdessen hast du dich in Zorn gehüllt,

du hast uns verfolgt und erbarmungslos getötet!

44In einer dichten Wolke hast du dich verborgen,

kein Gebet konnte mehr zu dir durchdringen.

45Du hast dafür gesorgt, dass die Völker uns wie Dreck behandeln,

zum Abschaum der Menschheit sind wir geworden.

46Unsere Feinde stecken die Köpfe zusammen

und zerreißen sich das Maul über uns.

47Angst und Schrecken haben uns gepackt,

überall erlebten wir Zerstörung und Tod.«

48Mein geliebtes Volk ist dem Untergang nahe,

darum muss ich hemmungslos weinen.

49Unaufhörlich fließen meine Tränen.

Ich werde so lange keine Ruhe finden,

50bis der Herr vom Himmel herabschaut

und unser Schicksal endlich beachtet.

51Mir bricht das Herz, wenn ich sehe,

wie es den Frauen in der Stadt ergeht.

52Ich habe meinen Feinden nichts getan,

doch sie haben mich gefangen wie einen Vogel.

53Sie stürzten mich lebend in einen Brunnen

und warfen Steine auf mich herab.

54Das Wasser schlug über mir zusammen,

und ich dachte schon: »Das ist das Ende!«

55Da schrie ich zu dir um Hilfe, o Herr,

tief unten aus der Grube flehte ich dich an,

56deine Ohren nicht vor mir zu verschließen.

Und wirklich: Du hast mich erhört!

57Als ich rief, kamst du mir ganz nahe

und sprachst: »Fürchte dich nicht!«

58Herr, du bist für mich eingetreten

und hast mein Leben gerettet.

59Du weißt, wie viel Unrecht ich erleiden musste.

Herr, schaffe du mir nun Recht!

60Du kennst die Rachsucht meiner Feinde

und die Pläne, die sie gegen mich schmieden.

61Herr, du hast gehört, wie sie mich schmähen,

ihre finsteren Intrigen sind dir nicht verborgen.

62Tagein, tagaus verhöhnen sie mich,

immer ziehen sie über mich her.

63Sieh sie dir an und hör doch die Spottlieder,

die sie von früh bis spät über mich singen!

64Ich bitte dich: Vergelte es ihnen, o Herr!

Gib ihnen den gerechten Lohn für ihre Taten!

65Lass ihre Herzen hart und verblendet sein,

ja, möge dein Fluch über sie kommen!

66Verfolge sie, bis dein Zorn sie trifft,

und lass sie von deiner Erde verschwinden!

Vietnamese Contemporary Bible

Ai Ca 3:1-66

Hy Vọng trong Sự Nhân Từ của Chúa Hằng Hữu

1Tôi đã chứng kiến các tai họa

từ cây gậy thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu.

2Chúa đã đem tôi vào nơi tối tăm dày đặc,

không một tia sáng.

3Ngài đưa tay chống lại tôi,

đè bẹp tôi cả ngày lẫn đêm.

4Ngài làm cho tôi già trước tuổi

và bẻ nát xương cốt tôi.

5Chúa dùng hoạn nạn đắng cay

bao vây và tràn ngập tôi.

6Ngài bắt tôi ngồi trong chỗ tối tăm

như những người chết từ rất lâu.

7Chúa xây tường vây kín tôi, tôi không thể vượt thoát.

Ngài dùng xiềng xích nặng nề trói chặt tôi.

8Dù tôi khóc và la,

Ngài cũng không nghe lời cầu nguyện tôi.

9Chúa giam kín tôi trong bốn bức tường đá phẳng lì;3:9 Nt xây tường bằng đá đẽo

Ngài khiến đường tôi đi khúc khuỷu.

10Chúa rình bắt tôi như gấu hay sư tử,

chờ đợi tấn công tôi.

11Ngài kéo tôi ra khỏi lối đi và xé nát thân tôi từng mảnh,

để tôi tự lo liệu và tự hủy diệt.

12Ngài giương cung bắn vào tôi

như cái đích cho người thiện xạ.

13Mũi tên của Ngài

cắm sâu vào tim tôi.

14Dân tộc tôi cười chê tôi.

Cả ngày họ hát mãi những lời mỉa mai, châm chọc.

15Chúa làm cho lòng dạ tôi cay đắng

như uống phải ngải cứu.

16Ngài bắt tôi nhai sỏi.

Ngài cuốn tôi trong đất.

17Sự bình an lìa khỏi tôi,

và tôi không nhớ phước hạnh là gì.

18Tôi kêu khóc: “Huy hoàng tôi đã mất!

Mọi hy vọng tôi nhận từ Chúa Hằng Hữu nay đã tiêu tan!”

19Xin Chúa nhớ cảnh hoạn nạn, khốn khổ

đắng cay tôi chịu đựng.

20Linh hồn tôi nhớ rõ mồn một

nên tôi cúi mặt thẹn thùng.

21Tuy nhiên, tôi vẫn còn hy vọng

khi tôi nhớ đến điều này:

22Lòng nhân từ của Chúa Hằng Hữu không bao giờ cạn!

Lòng thương xót của Ngài thật là vô tận.

23Lòng thành tín của Ngài thật vĩ đại;

mỗi buổi sáng, sự thương xót của Chúa lại mới mẻ.

24Tôi tự bảo: “Chúa Hằng Hữu là cơ nghiệp của tôi;

vì thế, tôi sẽ hy vọng trong Ngài!”

25Chúa Hằng Hữu nhân từ với những người trông đợi Ngài,

và những ai tìm kiếm Ngài.

26Phước cho người nào yên lặng trông chờ

vào sự cứu rỗi của Chúa Hằng Hữu.

27Thật tốt cho người nào biết phục tùng trong tuổi thanh xuân,

chịu mang ách kỷ luật của Ngài.

28Người ấy hãy ngồi một mình yên lặng,

vì Chúa Hằng Hữu đã đặt ách trên vai mình.

29Người ấy hãy nằm sắp mặt xuống đất,

vì còn có một tia hy vọng.

30Người ấy hãy đưa má cho người ta vả

và chịu nhục nhã cùng cực.

31Vì Chúa Hằng Hữu không

từ bỏ người nào mãi mãi.

32Dù đã làm cho đau buồn, Ngài vẫn thương xót

vì theo lòng nhân từ cao cả của Ngài.

33Vì Chúa không vui thích làm đau lòng loài người

hay gây cho họ khốn khổ, buồn rầu.

34Nếu loài người chà đạp dưới chân mình

tất cả tù nhân trên đất,

35nếu họ tước bỏ lẽ công chính của người khác

mà Đấng Chí Cao đã ban cho,

36nếu họ làm lệch cán cân công lý nơi tòa án—

lẽ nào Chúa không thấy những việc này?

37Ai có thể ra lệnh điều này xảy ra

nếu Chúa Hằng Hữu không cho phép?

38Chẳng phải từ Đấng Chí Cao

mà ra tai họa và phước hạnh sao?

39Tại sao con người lại phàn nàn oán trách

khi bị hình phạt vì tội lỗi mình?

40Đúng ra, chúng ta phải tự xét mình để ăn năn.

Và quay lại với Chúa Hằng Hữu.

41Hãy đưa lòng và tay chúng ta

hướng về Đức Chúa Trời trên trời và nói:

42“Chúng con đã phạm tội và phản nghịch Chúa,

và Ngài đã không tha thứ chúng con!

43Cơn thịnh nộ Ngài đã tràn ngập chúng con, đuổi theo chúng con,

và giết chúng con không thương xót.

44Chúa đã che phủ mặt Ngài bằng lớp mây dày,

đến nỗi lời cầu nguyện của chúng con không thể xuyên qua.

45Chúa đã biến chúng con thành rác rưởi

giữa các nước.

46Tất cả thù nghịch

đều chống đối chúng con.

47Chúng con vô cùng khiếp sợ

vì bị mắc vào cạm bẫy, bị tàn phá và tiêu diệt.”

48Mắt tôi tuôn trào dòng lệ

vì cảnh tàn phá của dân tôi!

49Mắt tôi trào lệ không ngừng;

cứ tuôn chảy không nghỉ

50cho đến khi Chúa Hằng Hữu nhìn xuống

từ trời cao và đoái xem.

51Lòng tôi đau như xé ruột

trước số phận của các thiếu nữ Giê-ru-sa-lem.

52Tôi bị săn bắt như con chim

bởi những người chống lại tôi vô cớ.

53Họ ném tôi xuống hố thẳm

và lăn đá chặn trên miệng hố.

54Nước phủ ngập đầu tôi,

đến nỗi tôi than: “Tôi chết mất!”

55Nhưng con kêu cầu Danh Ngài, Chúa Hằng Hữu,

từ hố sâu thẳm.

56Chúa đã nghe tiếng con kêu khóc: “Xin nghe lời con khẩn nài!

Xin nghe tiếng con kêu cứu!”

57Lập tức, Chúa đến gần con khi con kêu gọi;

Ngài phán bảo con rõ ràng: “Đừng sợ hãi.”

58Lạy Chúa, Ngài là Đấng bào chữa cho con! Biện hộ cho con!

Ngài đã cứu chuộc mạng sống con.

59Chúa đã thấu rõ những bất công mà con phải chịu, lạy Chúa Hằng Hữu.

Xin xét xử cho con, và minh chứng điều đúng cho con.

60Chúa đã thấy hết những âm mưu độc kế

của kẻ thù chống lại con.

61Lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài đã nghe những lời nguyền rủa thậm tệ.

Ngài biết tất cả kế hoạch họ đã lập.

62Kẻ thù con thì thầm và xầm xì cả ngày

khi họ bàn tính chống lại con.

63Xin nhìn họ! Bất cứ lúc họ đứng hay ngồi,

họ đều hướng về con để châm biếm, chê bai.

64Xin báo trả họ, thưa Chúa Hằng Hữu,

vì những tội ác mà họ đã làm.

65Xin khiến lòng họ cứng cỏi và chai lì,

và giáng lời nguyền rủa trên họ.

66Xin đuổi theo họ trong cơn giận của Ngài,

quét sạch họ khỏi các tầng trời của Chúa Hằng Hữu.