Hiob 7 – HOF & VCB

Hoffnung für Alle

Hiob 7:1-21

Gott, warum lässt du mich nicht in Ruhe?

1»Das Leben der Menschen gleicht der Zwangsarbeit,

von früh bis spät müssen sie sich abmühen!

2Ein Landarbeiter sehnt sich

nach dem kühlen Schatten am Abend;

er wartet darauf, dass ihm sein Lohn bezahlt wird.

3Und was ist mein Lohn?

Monate, die sinnlos dahinfliegen,

und kummervolle Nächte!

4Wenn ich mich schlafen lege,

denke ich: ›Wann kann ich endlich wieder aufstehen?‹

Die Nacht zieht sich in die Länge,

ich wälze mich schlaflos hin und her bis zum Morgen.

5Mein Körper ist von Würmern

und von dreckigem Schorf bedeckt.

Meine Haut platzt auf und eitert.

6Schneller als ein Weberschiffchen sausen meine Tage dahin,

sie schwinden ohne jede Hoffnung.

7O Gott, bedenke, dass mein Leben nur ein Hauch ist!

Mein Glück ist dahin; es kommt nie wieder.

8Noch siehst du mich, doch nicht mehr lange,

und wenn du mich dann suchst, bin ich nicht mehr da.

9-10Wie eine Wolke, die vorüberzieht,

so ist ein Mensch, der stirbt:

Vom Ort der Toten kehrt er nie zurück;

dort, wo er einmal wohnte, ist er bald vergessen.

11Nein – ich kann nicht schweigen!

Der Schmerz wühlt in meinem Innern.

Ich lasse meinen Worten freien Lauf,

ich rede aus bitterem Herzen.

12O Gott, warum lässt du mich so scharf bewachen?

Bin ich denn das Meer oder ein Meeresungeheuer?

13-14Wenn ich dachte: ›Ich will im Schlaf Ruhe finden

und mein Elend vergessen‹,

dann hast du mich bis in die Träume verfolgt

und mir durch Visionen Angst eingejagt.

15Am liebsten würde ich erhängt!

Lieber sterben als noch länger in diesem elenden Körper leben!

16Ich gebe auf! So will ich nicht mehr weiterleben!

Lass mich in Ruhe, denn mein Leben hat keinen Sinn mehr!

17Gott, warum nimmst du einen Menschen so ernst?

Warum beachtest du ihn überhaupt?

18Jeden Morgen verlangst du Rechenschaft von ihm;

du beobachtest ihn jeden Augenblick.

19Wie lange schaust du mich noch prüfend an?

Du lässt mich keinen Augenblick in Ruhe!7,19 Wörtlich: Du lässt mich nicht einmal so lange in Ruhe, bis ich meinen Speichel heruntergeschluckt habe.

20Du Menschenwächter – hat dich meine Sünde denn verletzt?

Warum machst du mich zu deiner Zielscheibe?

Bin ich dir zur Last geworden?

21Warum vergibst du mir mein Unrecht nicht?

Kannst du keine Sünde übersehen?

Denn bald liege ich unter der Erde,

und wenn du mich dann suchst, bin ich nicht mehr da.«

Vietnamese Contemporary Bible

Gióp 7:1-21

1“Có phải loài người phục dịch gian khổ?

Đời sống chúng ta chẳng khác đời người làm thuê,

2như người làm công ngóng chờ đêm tối,

như đầy tớ trông đợi lãnh lương.

3Tôi cũng vậy, chỉ được những tháng ngày vô nghĩa,

những đêm dài mệt mỏi chán chường.

4Nằm dài trên giường, tôi nghĩ: ‘Khi nào trời sẽ sáng?’

Nhưng đêm kéo dài mãi, và tôi trằn trọc đến hừng đông.

5Thân tôi phủ đầy bọ giòi và đất bụi.

Da tôi nứt nẻ, ung nhọt chảy mủ.”

Gióp Kêu Khóc Cùng Đức Chúa Trời

6“Ngày của con bay nhanh hơn thoi đưa.

Rồi chấm dứt không một niềm hy vọng.

7Lạy Đức Chúa Trời, xin nhớ đời con chỉ là hơi thở,

và con sẽ không bao giờ còn thấy hạnh phúc nữa.

8Chúa nhìn con bây giờ, nhưng sẽ không bao lâu nữa,

Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.

9Như mây tan và tiêu mất thể nào,

thì người chết cũng sẽ không trở lại.

10Họ sẽ rời xa nhà mình mãi mãi—

không bao giờ thấy lại.

11Vì thế nên, con sẽ không nín lặng.

Con sẽ kêu lên với cõi lòng đau đớn.

Con sẽ than van trong cay đắng của linh hồn.

12Có phải con là quái vật trong biển,

mà đêm ngày Chúa đặt người giữ canh?

13Con nghĩ: ‘Giường con sẽ an ủi con,

và giấc ngủ sẽ giúp con vơi nhẹ nỗi thương đau,’

14nhưng khi Chúa làm tan vỡ giấc chiêm bao,

và con kinh khiếp trong ác mộng.

15Đến nỗi con thà bị nghẹt thở—

còn hơn kéo lê kiếp sống này.

16Con chán ghét cuộc sống con và không muốn sống nữa.

Xin Chúa để mặc con vì những ngày hiện tại của con như hơi thở.

17Loài người là chi mà Chúa xem quan trọng,

có là gì đâu mà Chúa quá bận tâm?

18Cứ mỗi sáng, Chúa đem tra vấn

thử thách từng phút giây.

19Tại sao Chúa không buông tha con,

ít nhất đủ để con nuốt nước dãi!

20Nếu con phạm tội, thì tội ấy đối với Chúa là gì,

lạy Đấng Quan Phòng của loài người?

Sao Chúa bắt con làm mục tiêu để bắn?

Con là gánh nặng cho Chúa sao?

21Tại sao Chúa không tha thứ tội con

và bỏ qua gian ác của con?

Vì con sắp nằm yên trong cát bụi.

Khi Chúa tìm, con đã không còn.”