约伯记 7 – CCB & VCB

Chinese Contemporary Bible (Simplified)

约伯记 7:1-21

1“人生在世岂不像服劳役吗?

他有生之年岂不像个雇工吗?

2他像切望阴凉的奴隶,

又如盼望报酬的雇工。

3同样,我注定要度过虚空的岁月,

熬过悲惨的黑夜。

4我躺在床上,想着何时起来。

长夜漫漫,我辗转难眠,直到拂晓。

5我身上布满蛆虫、伤疤,

皮肤破裂,流脓不止。

6我的年日飞逝,比梭还快,

转眼结束,毫无盼望。

7“上帝啊,别忘了我的生命不过是一口气,

我再也看不见幸福。

8注视我的眼睛将再也看不见我,

你将寻找我,而我已不复存在。

9人死后一去不返,

就像烟消云散;

10他永不再返回家园,

故土也不再认识他。

11“因此我不再缄默不语,

我要吐露胸中的悲愁,

倾诉心里的苦楚。

12上帝啊,我岂是大海,岂是海怪,

值得你这样防范我?

13我以为床铺是我的安慰,

卧榻可解除我的哀愁,

14你却用噩梦惊我,

用异象吓我,

15以致我宁愿窒息而死,

也不愿这样活着。

16我厌恶生命,不想永活。

不要管我,因为我的日子都是虚空。

17“人算什么,你竟这样看重他,

这样关注他?

18你天天早上察看他,

时时刻刻考验他。

19你的视线何时离开我,

给我咽口唾沫的时间?

20鉴察世人的主啊,

我若犯了罪,又于你何妨?

为何把我当成你的箭靶?

难道我成了你的重担?

21为何不赦免我的过犯,

饶恕我的罪恶?

我很快将归于尘土,

你将寻找我,

而我已不复存在。”

Vietnamese Contemporary Bible

Gióp 7:1-21

1“Có phải loài người phục dịch gian khổ?

Đời sống chúng ta chẳng khác đời người làm thuê,

2như người làm công ngóng chờ đêm tối,

như đầy tớ trông đợi lãnh lương.

3Tôi cũng vậy, chỉ được những tháng ngày vô nghĩa,

những đêm dài mệt mỏi chán chường.

4Nằm dài trên giường, tôi nghĩ: ‘Khi nào trời sẽ sáng?’

Nhưng đêm kéo dài mãi, và tôi trằn trọc đến hừng đông.

5Thân tôi phủ đầy bọ giòi và đất bụi.

Da tôi nứt nẻ, ung nhọt chảy mủ.”

Gióp Kêu Khóc Cùng Đức Chúa Trời

6“Ngày của con bay nhanh hơn thoi đưa.

Rồi chấm dứt không một niềm hy vọng.

7Lạy Đức Chúa Trời, xin nhớ đời con chỉ là hơi thở,

và con sẽ không bao giờ còn thấy hạnh phúc nữa.

8Chúa nhìn con bây giờ, nhưng sẽ không bao lâu nữa,

Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.

9Như mây tan và tiêu mất thể nào,

thì người chết cũng sẽ không trở lại.

10Họ sẽ rời xa nhà mình mãi mãi—

không bao giờ thấy lại.

11Vì thế nên, con sẽ không nín lặng.

Con sẽ kêu lên với cõi lòng đau đớn.

Con sẽ than van trong cay đắng của linh hồn.

12Có phải con là quái vật trong biển,

mà đêm ngày Chúa đặt người giữ canh?

13Con nghĩ: ‘Giường con sẽ an ủi con,

và giấc ngủ sẽ giúp con vơi nhẹ nỗi thương đau,’

14nhưng khi Chúa làm tan vỡ giấc chiêm bao,

và con kinh khiếp trong ác mộng.

15Đến nỗi con thà bị nghẹt thở—

còn hơn kéo lê kiếp sống này.

16Con chán ghét cuộc sống con và không muốn sống nữa.

Xin Chúa để mặc con vì những ngày hiện tại của con như hơi thở.

17Loài người là chi mà Chúa xem quan trọng,

có là gì đâu mà Chúa quá bận tâm?

18Cứ mỗi sáng, Chúa đem tra vấn

thử thách từng phút giây.

19Tại sao Chúa không buông tha con,

ít nhất đủ để con nuốt nước dãi!

20Nếu con phạm tội, thì tội ấy đối với Chúa là gì,

lạy Đấng Quan Phòng của loài người?

Sao Chúa bắt con làm mục tiêu để bắn?

Con là gánh nặng cho Chúa sao?

21Tại sao Chúa không tha thứ tội con

và bỏ qua gian ác của con?

Vì con sắp nằm yên trong cát bụi.

Khi Chúa tìm, con đã không còn.”